kiếp này anh nợ em một lời xin lỗi

Chương 1: Ca phẫu thuật định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng phẫu thuật chìm trong ánh đèn trắng lạnh lẽo. Tiếng máy đo nhịp tim vang đều đều — tít... tít... tít..., mỗi âm thanh như gõ thẳng vào lồng ngực người đứng đầu bàn mổ.

Lâm An Nhiên kéo khẩu trang lên, đôi mắt kiên định sau lớp kính bảo hộ. Cô là bác sĩ tim mạch trẻ nhất của bệnh viện trung ương, ba mươi tuổi, giỏi giang, bình tĩnh đến mức người ta nói cô “có trái tim của thép”.

Nhưng chỉ có cô mới biết, trái tim ấy không hề thép – chỉ là quá nhiều lần chứng kiến ranh giới sinh tử, nên cô buộc mình phải mạnh mẽ.

“Chuẩn bị mở màng ngoài tim.”

Giọng cô trầm ổn, dứt khoát.

Người nằm trên bàn mổ là Tạ Minh, một doanh nhân nổi tiếng, bị tai nạn giao thông nghiêm trọng khiến tim tổn thương nặng. Bệnh án ghi rõ: “tim dị dạng bẩm sinh – cấu trúc mạch vành trái đặc biệt”. Ca mổ này – nếu thất bại, khả năng sống sót chưa đến 10%.

An Nhiên hít sâu, bàn tay cầm dao mổ vững vàng đến mức những bác sĩ phụ mổ phải nín thở. Từng đường cắt, từng mạch khâu, từng nhịp tim điện tử nối tiếp nhau.

Ba tiếng... bốn tiếng... rồi năm tiếng.

Giọt mồ hôi rơi xuống mặt nạ. Ánh sáng chói chang khiến cô mỏi mắt, nhưng cô không rời tay. Cho đến khi tiếng tim nhân tạo vang đều trở lại, cả phòng mổ cùng thở phào.

“Tim ghép đã bắt nhịp ổn định.”

Một y tá khẽ reo lên.

An Nhiên mỉm cười nhẹ, giọng khàn đặc vì mệt:

“Đóng vết mổ. Ca phẫu thuật thành công.”

Cả phòng vỗ tay, nhưng trong tim cô lại dấy lên cảm giác lạ — như có thứ gì đó vừa trượt khỏi số phận.

Cô nhìn xuống bệnh nhân, ánh đèn hắt lên gương mặt nam nhân đã bất tỉnh. Một cảm giác thoáng qua, mơ hồ... như cô đã từng gặp người này, từng nhìn thấy đôi môi ấy khẽ mấp máy giữa biển máu: “Nếu có kiếp sau...”

Cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Sau ca mổ, đồng hồ chỉ gần ba giờ sáng.

An Nhiên thay áo blouse, bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Hành lang vắng tanh, chỉ còn ánh đèn neon trắng nhợt phản chiếu trên nền gạch.

“Bác sĩ Lâm, đây là đồ của bệnh nhân Tạ Minh — trong túi có một vật kỳ lạ, anh ta dặn phải đưa lại cho bác sĩ chính.”

Y tá đưa cô một chiếc hộp gỗ nhỏ, bên trong là viên ngọc cổ hình giọt nước, khắc hoa văn như dòng chảy.

An Nhiên cầm lên, cảm giác lạnh buốt đến tận tim. Cô khẽ thì thầm:

“Cổ vật à? Trong thời đại này mà còn mang theo thứ như thế…”

Cô toan trả lại, nhưng tay y tá đã rút về.

“Anh ta dặn cô giữ lấy, bảo rằng ‘chỉ có người này mới nên giữ’.”

An Nhiên khẽ cau mày. Cô mệt, chẳng muốn nghĩ nhiều. Đút viên ngọc vào túi blouse, cô rời khỏi bệnh viện. Ngoài trời, cơn mưa phùn rơi lất phất.

Đường phố về đêm vắng lặng. Ánh đèn xe phản chiếu lên mặt đường ướt, loang loáng như vệt máu.

Cô bật máy xe, lái chậm về nhà. Trong đầu vẫn vang lên tiếng tim điện tử: tít… tít… tít…

Nhưng kỳ lạ, nhịp tim đó không dừng lại khi cô tắt máy. Nó vang trong đầu, hòa cùng tiếng mưa, dồn dập hơn, hỗn loạn hơn — như chính tim mình đang gõ loạn.

Cô đưa tay lên ngực.

Lạ thật, sao tim mình đau thế này?

Ánh đèn xe đối diện lóe lên.

Một chiếc container mất lái lao thẳng tới.

Tiếng còi xe rít dài, tiếng kính vỡ, tiếng kim loại va chạm kinh hoàng. Cả thế giới đảo lộn.

Máu tràn, lạnh buốt. Viên ngọc trong túi áo phát sáng lạ lùng — ánh sáng trắng như ngọn đèn mổ nhưng ấm áp, dịu dàng. Trong giây cuối cùng trước khi mất ý thức, cô nghe ai đó gọi tên mình:

“Yên Tịnh... đừng đi...”

Bóng đen, ánh sáng, rồi im lặng.

An Nhiên mở mắt.

Trước mắt cô không còn là trần nhà bệnh viện, mà là mái gỗ cũ kỹ, thấp và ám khói. Không còn tiếng máy điện tâm đồ, chỉ có tiếng mưa rơi rả rích ngoài hiên và tiếng suối chảy xa xa.

Cô giật mình ngồi bật dậy.

Thay vì bộ blouse trắng, cô đang mặc y phục thô sơ bằng vải lanh, bàn tay nhỏ nhắn, mềm yếu.

Một cơn đau nhói xé trong đầu, hình ảnh lẫn lộn — dao mổ, ánh đèn, giọng ai đó gọi: “Trắc phi, mau cứu Vương gia!”

“Vương... gia?”

Cánh cửa bật mở. Một người đàn ông bước vào, áo choàng đen ướt đẫm mưa, hơi thở dồn dập, trên tay bế một thân hình bê bết máu.

“Cô nương! Cứu Vương gia ta!”

Cô nhìn xuống, và trái tim như ngừng đập.

Người trong vòng tay hắn – một nam nhân gương mặt trắng nhợt, đôi môi khẽ mấp máy, máu loang trên ngực áo.

Đôi mắt nhắm nghiền ấy...

Chính là gương mặt của Tạ Minh – bệnh nhân vừa được cô cứu vài tiếng trước.

Hay... là một người nào đó giống hệt anh ta?

An Nhiên ngẩn người, bàn tay run run đưa lên.

“Anh ta... là ai?”

“Là Tạ Dục Chiêu – Vương gia nước Lăng! Ngài bị phục kích, trúng kiếm ngay tim. Cô nương, xin cứu ngài! Ngài là mạng sống của cả phủ!”

Cô nhìn vết thương, rồi nhìn quanh. Không dao mổ, không kim chỉ, không thuốc gây mê. Chỉ có một ít vải băng, nước sôi, và con dao ăn mòn rỉ.

Cô hít sâu. Cả đời làm bác sĩ, chưa từng có ca nào thế này — mổ tim... bằng tay không.

Nhưng ánh mắt anh ta... giống hệt người đàn ông trong giấc mơ, trong ký ức vụn vỡ kia, lúc giết cô bằng độc dược.

“Yên Tịnh...”

Giọng anh thì thầm, yếu ớt đến mức như hơi thở cuối.

Trái tim cô đập loạn.

An Nhiên run rẩy, cắn môi, cầm dao.

“Được, ta sẽ cứu chàng... Dù không biết chàng là ai, nhưng nếu số phận muốn thế...”

Mưa bên ngoài nặng hạt, như chứng giám cho định mệnh bắt đầu.

Từ khoảnh khắc ấy, vận mệnh hai con người – một bác sĩ của thế giới hiện đại và một vương gia cổ đại – đã quấn lấy nhau trong vòng xoáy không thể thoát.

Và trong đêm tối, viên ngọc cổ bên ngực cô lại khẽ phát sáng, phản chiếu gương mặt người đàn ông đang thoi thóp hơi thở — ánh sáng ấy, đẹp đến bi thương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×