Từ sau đêm viên ngọc phát sáng, An Nhiên không còn ngủ yên được nữa.
Trong những giấc mộng mơ hồ, cô luôn thấy bóng ai đó đứng giữa hành lang tối, dõi theo mình. Mỗi lần cô quay lại, chỉ thấy cánh cửa khẽ khép, bóng dáng mờ nhạt biến mất trong gió.
Cô tưởng mình hoang tưởng — cho đến khi có người thật sự lên tiếng.
Chiều hôm ấy, phủ Vương đang sửa lại vườn hoa. An Nhiên ngồi bên hồ, giả vờ đọc sách, nhưng thực ra đang quan sát phản chiếu trong mặt nước.
Một bóng áo xám thấp thoáng sau cây tùng. Người đó đứng rất lâu, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó vừa quen vừa lạ.
“Ngươi theo dõi ta bao lâu rồi?” – Cô lạnh giọng hỏi, không quay lại.
Người kia giật mình, rồi bước ra.
Là một nam nhân trẻ tuổi, gương mặt nho nhã, mặc thường phục, dáng người cao gầy. Anh ta cúi đầu:
“Không ngờ Vương phi tinh ý như vậy. Tôi… không có ác ý.”
“Ngươi là ai?”
Người ấy chắp tay, giọng nhỏ lại:
“Tôi là Lạc Khiêm – người từng hầu hạ bên cạnh Yên Tịnh phi.”
An Nhiên ngẩng lên, tim đập mạnh.
“Ngươi… biết nàng?”
“Phải.” – Lạc Khiêm đáp, ánh mắt chứa nỗi xót xa. – “Và ta biết, người không phải là nàng, nhưng… lại mang viên ngọc của nàng.”
An Nhiên siết chặt tay.
“Ngươi biết gì về viên ngọc này?”
Lạc Khiêm nhìn quanh, rồi kéo cô vào góc tường sau giả sơn, nơi không ai nghe thấy.
“Huyết Tịnh ngọc vốn không phải vật của nhân gian. Nó là bùa chú do một vu nữ của tộc Cửu Lâm tạo ra. Chỉ người chết oan mới khiến ngọc ấy phát sáng.”
“Vậy… tại sao nó lại ở ta?”
“Bởi vì nàng chết chưa cam lòng. Linh hồn nàng vẫn lẩn quẩn trong nhân gian. Khi ngọc tìm được người có cùng linh khí, nó sẽ dẫn linh hồn trở lại.”
An Nhiên lặng đi. Tất cả đều đúng với lời Yên Tịnh trong mộng.
“Lạc Khiêm, ngươi nói thật cho ta biết — năm đó, ai hại nàng?”
Người hầu cúi đầu, im lặng hồi lâu.
“Là người trong phủ. Nhưng ta không dám nói tên. Chỉ biết… khi Vương gia ra lệnh xử tội, có người đã cười.”
“Cười?” – An Nhiên hỏi, lông mày nhíu lại.
“Phải. Là Tạ quý phi – người từng là tỷ họ của Vương gia. Nàng ấy yêu Vương gia từ lâu, nhưng bị khước từ. Sau đó, nàng tìm cách vu hãm Yên Tịnh.”
Cô ngỡ ngàng.
“Ngài ấy… biết không?”
Lạc Khiêm cười chua chát.
“Vương gia là người thông minh, nhưng khi yêu thì mù quáng. Ngài chỉ tin vào chứng cứ, không tin vào lòng người. Đến khi Yên Tịnh chết, mọi dấu vết bị xóa sạch.”
Gió thổi qua, hương hoa đào phảng phất trong không gian.
An Nhiên đứng đó, lòng ngổn ngang.
Nếu những gì Lạc Khiêm nói là thật, thì Yên Tịnh chết không chỉ vì bị oan — mà vì tình.
Một tình yêu không được đáp lại, hóa thành hận, rồi giết chết người vô tội.
Và kẻ gây tội ấy… vẫn sống bình yên trong cung.
Đêm xuống.
An Nhiên về phòng, chưa kịp chợp mắt thì nghe tiếng động bên ngoài. Bóng người lại thấp thoáng ngoài hiên.
“Lạc Khiêm?” – Cô khẽ gọi.
Không có ai đáp.
Cô bước ra, chỉ thấy một phong thư cắm trên cánh cửa. Trên đó ghi:
“Nếu muốn biết sự thật, hãy đến miếu Cửu Hoa – canh ba đêm mai.”
Nét chữ nghiêng nghiêng, nhưng vội vã, giống như viết trong sợ hãi.
Đêm hôm sau, cô lén ra khỏi phủ, khoác áo choàng đen, theo chỉ dẫn đến ngôi miếu nhỏ ngoài thành.
Cửa miếu cũ kỹ, ánh trăng soi lên những bức tượng phai màu. Trong miếu chỉ có một ngọn nến lập lòe.
“Lạc Khiêm?” – Cô gọi khẽ.
Không ai đáp.
Bỗng, phía sau vang lên tiếng động. Cô quay lại — một người bịt mặt lao tới, đẩy cô ngã xuống.
“Ngươi biết quá nhiều rồi, nữ nhân!”
Lưỡi dao lóe sáng.
Cô né kịp, nhưng vẫn bị sượt qua vai. Máu chảy ròng ròng, thấm vào áo.
Người kia tiếp tục vung dao, nhưng một tiếng hô trầm vang lên:
“Dừng tay!”
Tạ Dục Chiêu xuất hiện, áo choàng tung bay.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã hất văng kẻ bịt mặt xuống đất.
“Là ngươi sai người theo dõi ta?” – Cô hét, giọng run.
Anh không đáp, chỉ nhìn vết thương trên vai cô, ánh mắt lóe lên tức giận.
“Ngươi bị thương rồi.”
“Không sao!” – Cô gạt tay anh. – “Ngài đến đây làm gì? Theo dõi ta ư?”
Anh siết chặt nắm đấm.
“Ta biết ngươi giấu chuyện gì đó. Ta sợ… ngươi sẽ biến mất, như nàng.”
Câu nói ấy khiến tim cô chùng xuống.
Như nàng — tức là Yên Tịnh.
Anh không nói “ta lo cho ngươi”, mà là “ta sợ mất nàng”.
Hóa ra, dù ở kiếp nào, cô vẫn chỉ là cái bóng của người quá cố.
Người bịt mặt nhân cơ hội chạy thoát.
An Nhiên muốn đuổi theo, nhưng Tạ Dục Chiêu kéo lại.
“Không cần. Ta sẽ điều người truy tìm.”
“Không!” – Cô nói lớn. – “Nếu ngài làm vậy, kẻ đứng sau sẽ giấu sâu hơn. Để ta đi.”
“Ngươi đi đâu?”
Cô nhìn anh, ánh mắt lạnh lẽo mà kiên quyết.
“Đi tìm sự thật, thứ mà kiếp trước ngài không dám đối mặt.”
Anh đứng lặng. Dưới ánh trăng, khuôn mặt anh hiện rõ sự giằng xé.
Một lúc lâu, anh nói:
“Ngươi thật giống nàng… càng muốn ta không thể buông.”
Cô quay đi, giấu nước mắt.
“Nếu ngài thực sự không thể buông… thì hãy để sự thật lên tiếng.”
Khi cô rời khỏi miếu, Tạ Dục Chiêu cúi nhìn nền đất, nơi viên ngọc nhỏ rơi ra khỏi cổ áo cô, phát sáng lấp lánh.
Trong ánh sáng ấy, anh thấy phản chiếu hình ảnh Yên Tịnh mỉm cười, khẽ nói:
“Chàng còn nợ thiếp… một lời xin lỗi.”
Anh run rẩy, nhặt viên ngọc lên.
Ánh sáng lập tức tắt ngấm.
“Yên Tịnh…” – Anh khẽ gọi, giọng khàn. – “Nếu quả thật nàng còn tồn tại… ta phải làm sao để chuộc lỗi đây?”
Đêm đó, An Nhiên trở về, băng bó vết thương.
Trong gương đồng, cô thấy ánh mắt mình dần thay đổi — không còn thuần túy là Lâm An Nhiên của hiện đại, cũng không hoàn toàn là Yên Tịnh của quá khứ.
Giống như hai linh hồn đang dần hòa làm một.
Cô nắm chặt viên ngọc khác mà mình còn giữ – ánh sáng nhè nhẹ phát ra như nhịp tim của linh hồn.
“Ta sẽ tìm ra kẻ đã giết ngươi.” – cô khẽ nói với hình bóng trong gương. – “Và bắt hắn phải nói lời xin lỗi.”
Ngoài kia, tiếng chuông miếu Cửu Hoa vang lên, xa xăm như vọng từ kiếp trước.
Một vòng lặp định mệnh lại bắt đầu.