Sáng sớm, sương phủ mờ sân phủ Vương gia.
An Nhiên ngồi bên cửa sổ, trong tay nắm chặt viên ngọc cổ đã theo cô từ khi xuyên đến đây. Từ đêm qua, viên ngọc bỗng ấm lên, rồi tỏa ánh sáng kỳ dị như có linh hồn.
“Là ngươi đang nói gì với ta sao…” – Cô khẽ thì thầm, giọng run rẩy.
Bỗng, giữa lòng bàn tay, một tia sáng lóe lên. Cô cảm giác như có thứ gì đó kéo tâm trí mình đi, mọi thứ xung quanh mờ dần…
Khi mở mắt, cô thấy mình đứng giữa một biển hoa đào.
Gió nhẹ, cánh hoa bay lả tả. Ở giữa khu vườn ấy, có một người phụ nữ mặc cung phục đỏ, quay lưng lại.
“Ngươi… là ai?” – An Nhiên hỏi, nhưng trong lòng đã biết câu trả lời.
Người kia quay đầu, nụ cười nhẹ như khói sương.
“Là ngươi. Là ta.”
An Nhiên chết lặng. Người đó chính là cô — hoặc đúng hơn, Yên Tịnh trong ký ức.
Đôi mắt nàng mang nỗi bi thương khôn tả, nhưng lại ánh lên vẻ điềm tĩnh của người đã chết mà vẫn còn thương.
“Ngươi muốn gì ở ta?”
Yên Tịnh bước đến, chạm nhẹ lên ngực cô, nơi viên ngọc nằm bên trong.
“Đây là lời nguyền của ta. Khi ta chết, hồn phách chưa tan, ta đã cầu trời: Nếu có kiếp sau, xin cho ta gặp lại chàng — để biết, liệu anh có hối hận.”
“Và rồi… ngươi đến.”
An Nhiên thẫn thờ.
“Vậy là ta xuyên về đây… vì lời nguyền của ngươi?”
“Phải.”
Yên Tịnh mỉm cười, nhưng nụ cười nhuốm máu.
“Nhưng ngươi phải nhớ — định mệnh không cho ai cơ hội chuộc lỗi mà không trả giá. Mỗi lần ta sống lại, là một mảnh linh hồn mất đi.”
“Ngươi nói… mỗi lần? Nghĩa là ta không phải người đầu tiên?”
Yên Tịnh khẽ gật.
“Đã có hai người trước ngươi. Một người sống trong mộng, một người trong thân xác khác. Cả hai đều chết — cùng một ngày, cùng vì hắn.”
An Nhiên nghẹn lời.
“Vậy ta… rồi cũng sẽ chết sao?”
Yên Tịnh nhìn cô, đôi mắt buồn sâu thẳm.
“Không ai thoát được lời nguyền máu. Trừ khi… hắn nói lời xin lỗi, trước khi ngươi trút hơi thở cuối cùng.”
“Xin lỗi ư?” – Cô bật cười, giọng nghẹn đắng.
“Một lời xin lỗi… đổi được mạng sống ư?”
“Không.” – Yên Tịnh đáp. – “Nhưng nó có thể giải thoát cho cả hai.”
Gió nổi lên, hoa đào rụng trắng trời.
Hình ảnh Yên Tịnh mờ dần, chỉ còn tiếng vọng lại:
“Nhớ lấy, đừng yêu hắn… nếu ngươi muốn sống.”
An Nhiên bật dậy khỏi giường. Cả người lạnh toát, mồ hôi ướt áo.
Viên ngọc trong tay cô giờ chỉ là một khối đá lạnh ngắt, không còn ánh sáng. Nhưng cô biết, những gì mình thấy không phải mơ.
“Lời nguyền máu…” – cô lẩm bẩm.
Bên ngoài, gió thổi làm rung rèm cửa. Một bóng đen lặng lẽ đứng sau tấm màn.
“Ngươi đã mơ thấy gì?” – Giọng trầm vang lên.
Tạ Dục Chiêu bước vào, đôi mắt tối sâu như đêm. Anh nhìn thấy mồ hôi trên trán cô, chiếc vòng cổ phát sáng mờ mờ.
“Ngọc đó… ở đâu mà có?”
“Thiếp không biết.” – Cô đáp, tránh ánh nhìn.
Anh tiến lại gần, cầm lấy sợi dây.
“Kỳ lạ… nó giống hệt viên ngọc mà Yên Tịnh từng đeo.”
Cô sững người.
“Ngọc của Yên Tịnh?”
“Phải. Năm đó, nàng nói nó là vật hộ mệnh. Nhưng sau khi nàng chết, ngọc biến mất.”
Tim cô đập mạnh. Vật hộ mệnh ấy chính là thứ kéo cô đến đây… hay là sợi dây trói buộc khiến cô không thể thoát khỏi định mệnh?
Tạ Dục Chiêu buông sợi dây ra, ánh mắt dừng lại nơi gò má cô.
“Ngươi thật giống nàng, từng cử chỉ, từng ánh mắt… khiến ta hoài nghi, phải chăng trời đang trừng phạt ta.”
Cô cười nhạt:
“Hay là đang cho ngài cơ hội chuộc lỗi?”
Anh sững lại, nhưng rồi ánh nhìn nhanh chóng tối đi.
“Không có lỗi để chuộc. Người chết thì đã chết. Ta không tin ma quỷ.”
“Nhưng ngài tin định mệnh chứ?” – Cô hỏi khẽ.
Anh im lặng. Trong đôi mắt ấy, lần đầu tiên, có một thoáng chao đảo.
Tối hôm đó, khi mọi người trong phủ đã ngủ, An Nhiên lén rời khỏi phòng, men theo con đường nhỏ đến thư phòng. Cô cần tìm thêm manh mối về viên ngọc này.
Căn phòng tối om, chỉ có ánh đèn dầu leo lét.
Trên giá gỗ, cô phát hiện một cuộn lụa cũ. Trên đó ghi lại truyền thuyết:
“Viên ngọc Huyết Tịnh – chứa linh hồn người chết oan. Ai mang ngọc, sẽ lặp lại cái chết của chủ nhân, cho đến khi nghiệp báo hoàn thành.”
Cô đọc đến đó, bàn tay run lên.
“Lặp lại cái chết…”
Phía sau tấm lụa, cô thấy một dòng chữ khác, mờ nhòe như bị xóa:
“Muốn phá lời nguyền, phải khiến người gây tội quỳ trước mộ mà nói: Ta xin lỗi.”
Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Cô giật mình, cuộn lụa rơi xuống đất.
“Ngươi làm gì ở đây?” – Tạ Dục Chiêu xuất hiện, ánh mắt lạnh như băng.
“Thiếp… chỉ tò mò.” – Cô lùi lại.
“Ngươi đọc thứ không nên đọc.”
Anh bước tới, vung tay hất đổ ngọn đèn. Ánh sáng tắt phụt, chỉ còn bóng tối và hơi thở dồn dập.
“Ngươi là ai?” – Anh gằn giọng, bóp lấy cổ cô.
“Ngươi là người của ai phái đến? Hay là… hồn ma Yên Tịnh trở lại trêu ta?”
Cô không nói được, chỉ đưa tay nắm chặt viên ngọc trước ngực. Ánh sáng lập tức lóe lên, rực rỡ đến mức anh buông tay, lùi lại.
Ánh sáng ấy chiếu lên gương mặt anh — và trong khoảnh khắc, anh thấy Yên Tịnh hiện ra ngay sau lưng An Nhiên, đôi mắt đầy lệ.
“Dục Chiêu…” – Giọng nàng vang lên như vọng từ địa ngục. – “Chàng đã hứa… sẽ tin thiếp.”
Tạ Dục Chiêu sững người, đôi môi run rẩy.
“Yên… Tịnh?”
Nhưng khi anh bước tới, hình ảnh ấy tan biến, chỉ còn An Nhiên quỵ xuống, thở hổn hển.
“Thiếp đã nói rồi…” – cô khẽ thốt, nước mắt rơi.
“Trời đang cho ngài cơ hội.”
Đêm ấy, Tạ Dục Chiêu không ngủ. Anh ngồi một mình trong sân, dưới gốc đào xưa.
Cánh hoa rơi từng cánh, như từng mảnh ký ức trở lại.
Giọng nói của nàng năm xưa vang lên trong gió:
“Nếu có kiếp sau, chàng sẽ hối hận.”
Anh ngẩng đầu nhìn trăng.
Lần đầu tiên trong nhiều năm, người đàn ông kiêu ngạo ấy thấy sợ.
Không phải sợ ma, mà là sợ… mình thật sự đã giết người duy nhất yêu mình.