Chiều nay thành phố đổ mưa.
Không lớn, chỉ là kiểu mưa dai dẳng như thể ai đó đang cố gột rửa những điều cũ kỹ trong trí nhớ.
Lâm Nhiên ngồi ở góc quen thuộc của quán Lumos Café, chiếc bàn thứ ba tính từ cửa sổ. Cô luôn chọn chỗ ấy — một vị trí vừa đủ yên tĩnh để nghe tiếng mưa rơi, vừa đủ gần cửa kính để nhìn ra dòng người vội vã trốn mưa ngoài phố.
Trước mặt cô là ly cà phê đen đã nguội phân nửa. Mùi đắng len nhẹ qua không khí, hòa vào mùi hương gỗ nâu nhạt của quán, thành một thứ mùi khiến người ta vừa buồn vừa yên lòng.
Cô lấy trong túi ra một quyển sổ nhỏ, lật vài trang. Những dòng chữ chi chít, toàn tên người — không phải danh sách bạn bè, cũng chẳng phải khách hàng. Đó là những cái tên cô từng gặp… vào khoảnh khắc cuối cùng trong đời họ.
Lâm Nhiên có một khả năng đặc biệt.
Cô nhìn thấy được những linh hồn của người sắp rời khỏi thế giới này.
Không ai tin. Ban đầu, cô cũng không tin chính mình. Nhưng khi người đàn ông mà cô từng nhìn thấy ngồi lặng lẽ bên ghế đá công viên qua đời chỉ ba ngày sau đó, cô bắt đầu hiểu — đó không phải ảo giác.
Từ đó, cô sống cẩn trọng, tránh tiếp xúc quá nhiều người lạ, tránh để mắt đến những ánh nhìn trống rỗng mà chỉ mình cô nhận ra.
Nhưng hôm nay thì khác.
Bên khung cửa sổ đối diện, có một người đàn ông đang nhìn cô.
Anh mặc áo khoác xám, tóc hơi rối, dáng vẻ an nhiên đến lạ. Dù mưa ngoài kia đã làm mờ khung kính, ánh nhìn của anh vẫn rõ ràng đến mức khiến tim cô khẽ lỡ một nhịp.
Ánh mắt ấy — không lạnh, không xa, mà giống như đã từng gặp ở đâu đó rất lâu rồi.
Cô lảng đi, cố tập trung vào cuốn sổ.
Vài giây sau, giọng nói trầm thấp vang lên từ phía đối diện:
“Ở đây có ai ngồi chưa?”
Lâm Nhiên ngẩng đầu. Anh đã đứng trước mặt cô, nụ cười nhạt thoáng qua nơi khóe môi.
Cô do dự, rồi khẽ gật đầu.
Anh ngồi xuống, không nói gì thêm, chỉ nhìn ra mưa như thể có điều gì đang nhớ. Ánh sáng từ đèn vàng trên trần rơi lên gương mặt anh — góc nghiêng rất đẹp, nhưng có gì đó mờ nhạt, như thể anh đang dần tan trong không khí.
“Anh thường đến đây sao?” – cô buột miệng hỏi.
Anh quay lại, khẽ cười:
“Không. Nhưng tôi nghĩ… tôi từng ngồi đây rồi.”
Câu trả lời làm cô khựng lại.
Cảm giác như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng — một cảm giác cô từng có mỗi khi đứng gần những người mà chỉ mình cô thấy.
“Có thể là anh nhớ nhầm.” – cô nói khẽ, giọng hơi run.
“Có thể.” – anh gật nhẹ, ánh mắt vẫn hướng ra ngoài. “Nhưng lạ lắm… Tôi nhớ ở bàn này, có một cô gái hay ngồi viết gì đó trong sổ.”
Tim cô đập mạnh. Cô siết chặt quyển sổ trong tay.
Đó là thói quen của cô — chỉ có cô vẫn luôn ngồi bàn này.
“Có thể anh nhầm người.” – cô nói, tránh ánh mắt anh.
Anh mỉm cười, giọng nhẹ như gió:
“Có thể. Nhưng nếu gặp lại cô ấy, tôi muốn nói một lời cảm ơn.”
“Cảm ơn?”
“Vì đã khiến một nơi yên tĩnh như quán này có thêm một hơi thở sống.”
Cô không đáp. Ngoài kia, tiếng mưa rơi xuống mái tôn nghe như nhịp tim vỡ vụn.
Lâm Nhiên không biết nên sợ hay nên cảm thấy gần gũi. Người đàn ông trước mặt có vẻ quá thực để là linh hồn, nhưng lại quá mờ để là người.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
Nhưng mỗi lần anh khẽ cười, lòng cô lại có cảm giác như vừa chạm vào điều gì quen thuộc, điều gì từng khiến cô mất ngủ rất lâu — một ký ức mà cô tưởng mình đã quên.
Mưa vẫn rơi. Ngoài kia, tiếng còi xe hòa với tiếng nước chạm mặt đường tạo thành một bản nhạc buồn.
Lâm Nhiên khẽ khuấy tách cà phê, mắt liếc nhìn người đàn ông đối diện. Anh vẫn ngồi yên, ánh mắt như mải theo đuổi những hạt mưa rơi trên ô kính.
Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm giác quán cà phê đột nhiên tĩnh lặng đến kỳ lạ — dường như thế giới chỉ còn lại hai người họ.
“Anh làm nghề gì?” – cô hỏi, chỉ để phá tan sự im lặng.
“Tôi từng là nhiếp ảnh gia.” – anh đáp, giọng chậm rãi.
“Từng?”
“Ừ.” Anh cười nhạt. “Ba năm trước, tôi gặp tai nạn trên đường đi công tác. Sau đó... không còn chụp ảnh được nữa.”
Lâm Nhiên ngẩng lên. Có điều gì đó trong giọng nói ấy khiến tim cô se lại.
Tai nạn. Ba năm trước.
Từng là nhiếp ảnh gia.
Ba chi tiết đó như ba mảnh ghép rời rạc đang chồng lên nhau trong trí nhớ cô.
Cô nhớ rất rõ — cách đây ba năm, ở ngay con đường này, từng có một vụ va chạm nghiêm trọng. Một người đàn ông mất tích sau khi xe bốc cháy. Cảnh sát không tìm thấy thi thể.
“Xin lỗi.” – cô nói khẽ, tay siết chặt quai cốc.
“Không sao. Mọi chuyện qua rồi.” – anh nói, ánh mắt lại hướng ra ngoài. “Dù sao, tôi vẫn thích mưa. Mưa khiến người ta dễ nhớ lại những điều mình quên.”
Anh quay sang cô, ánh mắt bình thản đến mức khiến cô rối.
“Cô tin vào duyên phận không?”
Cô ngập ngừng: “Tôi… không chắc.”
“Tôi thì tin.” – Anh mỉm cười. “Có những người, dù chỉ gặp một lần, cũng đã là định mệnh.”
Nụ cười của anh khiến cô bất giác quay mặt đi. Cô không hiểu vì sao tim mình lại đập nhanh đến thế. Cô không hề quen anh, nhưng ánh mắt ấy — ánh mắt như từng đứng chờ cô ở đâu đó, qua bao nhiêu năm tháng.
Ngoài cửa sổ, mưa dần tạnh. Ánh sáng vàng hắt qua tấm kính, tạo thành vệt sáng mờ trên gương mặt anh.
Cô lấy điện thoại ra, theo thói quen hay ghi lại những khung cảnh khiến mình muốn nhớ.
“Cho tôi chụp một tấm nhé?” – cô hỏi.
Anh hơi ngạc nhiên, rồi khẽ gật đầu.
“Nếu cô muốn.”
Cô đưa máy lên. Ống kính hướng vào anh, ánh sáng vừa vặn, tất cả hoàn hảo.
Anh ngồi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt bình yên đến lạ.
Cô bấm máy.
Một tiếng “click” khẽ vang lên.
Cô mỉm cười: “Cảm ơn anh.”
Anh chỉ gật nhẹ, ánh nhìn như xa dần.
“Nếu một ngày nào đó cô không còn thấy tôi ở đây nữa… đừng buồn.”
Cô cau mày: “Sao anh lại nói vậy?”
“Vì mọi cuộc gặp đều có hạn. Chỉ là, không phải ai cũng biết khi nào đến lúc kết thúc.”
Anh nói xong, đứng dậy.
“Cảm ơn cô đã ngồi cùng tôi.”
Anh rời quán, bước ra màn mưa vừa ngớt.
Cô nhìn theo — bóng lưng anh mờ dần, hòa vào dòng người tấp nập.
Lâm Nhiên thở ra một hơi, cảm giác trong lòng nặng trĩu. Cô mở điện thoại, vào thư viện ảnh, định xem lại bức hình vừa chụp.
Màn hình hiện ra.
Khung cảnh quán cà phê vẫn vậy, ánh sáng đẹp, góc chụp chuẩn…
Chỉ có điều — ghế đối diện hoàn toàn trống rỗng.
Không có ai ngồi đó.
Không có bóng, không có áo khoác xám, không có nụ cười dịu dàng ấy.
Chỉ còn lại tách cà phê vẫn còn hơi khói — thứ duy nhất chứng minh rằng, đã từng có ai đó ngồi ở đây.
Tay cô run lên. Trái tim đập loạn nhịp.
Cô nhìn quanh quán. Không ai để ý, chỉ có tiếng thìa chạm ly, tiếng nói chuyện lẫn trong nền nhạc.
Cô khẽ gọi nhỏ:
“Khương Mặc…”
Tên anh thoát ra từ môi cô — nhưng chính cô cũng không biết vì sao mình lại nhớ cái tên đó.
Cô chưa từng hỏi anh tên.
Nhưng nó hiện lên rõ ràng trong đầu, như thể ai đó đã thì thầm vào tai cô hàng ngàn lần trước đây.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên kia đường, ánh đèn xe hắt qua vũng nước, tạo thành vệt sáng run rẩy.
Và trong vệt sáng ấy, cô thoáng thấy bóng dáng anh quay lại nhìn cô, mỉm cười.
Cô chớp mắt. Không còn ai nữa.
Chỉ còn tiếng mưa lại bắt đầu rơi.
Lâm Nhiên ngồi lặng, ngón tay vô thức chạm vào màn hình. Bức ảnh trống vẫn hiện lên — nhưng khi cô nhìn kỹ hơn, ở góc phải phía dưới khung hình, dường như có một dòng chữ mờ hiện ra:
“Cảm ơn vì đã nhớ tôi.”