kiếp này gặp lại em

Chương 1: NGƯỜI QUEN TRONG GIẤC MƠ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa phùn giữa tháng ba làm không khí Hà Nội trở nên lành lạnh, lặng lẽ và buồn. Đèn đường loang loáng ánh vàng, đổ bóng người đi bộ trên vỉa hè như những mảnh ký ức chập chờn. Minh Kha, 28 tuổi, vừa rời khỏi công ty kiến trúc, áo sơ mi còn vương bụi màu từ buổi thị sát công trình. Anh không để ý lắm đến mưa, đầu óc vẫn luẩn quẩn về giấc mơ kỳ lạ lặp đi lặp lại suốt gần một tháng nay.

Trong giấc mơ ấy, anh đứng giữa một cánh đồng hoa trắng, gió lướt nhẹ qua tai mang theo tiếng ai gọi mơ hồ. Trước mặt anh là một cô gái mặc váy đỏ, quay lưng lại phía anh, mái tóc dài bay trong gió. Anh gọi cô bằng một cái tên mà tỉnh dậy anh không tài nào nhớ nổi. Mỗi lần tỉnh giấc, tim anh đập rất nhanh, tay lạnh toát như vừa mất điều gì đó cực kỳ quý giá.

“Chắc là do làm việc quá sức,” anh tự trấn an, bước vào quán cà phê quen bên Hồ Tây. Đây là nơi anh thường ngồi mỗi cuối tuần, một không gian yên tĩnh, có âm nhạc du dương và ánh sáng ấm áp như vỗ về tâm trí mệt mỏi.

Minh Kha chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, gọi một ly latte nóng. Anh rút laptop ra, định hoàn thiện bản thiết kế dang dở thì cánh cửa quán mở ra.

Gió lạnh ùa vào, cuốn theo mùi hương cúc dại thoang thoảng. Một cô gái bước vào. Chiếc áo khoác dài màu nâu đất, khăn quàng cổ len trắng, và... một sợi dây chuyền có mặt đá xanh lấp lánh dưới ánh đèn.

Minh Kha sững người.

Không hiểu vì sao, tim anh như thắt lại. Người con gái ấy... rất giống người trong giấc mơ. Không phải khuôn mặt — anh chưa từng thấy rõ gương mặt trong mơ — mà là dáng hình, khí chất, và cả... cảm giác thân quen đến rợn người.

Cô gái nhìn quanh, rồi tiến về phía chiếc bàn ngay phía trước anh. Lúc kéo ghế ngồi xuống, mắt họ vô tình chạm nhau.

“Xin lỗi, chỗ này có ai ngồi chưa?” Cô hỏi, giọng nói trong trẻo và nhẹ như mưa.

Minh Kha hơi ngập ngừng, rồi lắc đầu. “Không, cô cứ ngồi.”

Cô gái mỉm cười. Nụ cười ấy... làm anh cảm thấy như vừa được sưởi ấm sau nhiều ngày lạc lối.


Họ không nói chuyện gì thêm trong gần nửa tiếng. Cô gái đọc sách, thỉnh thoảng nhấp cà phê. Minh Kha thì không thể tập trung nổi vào màn hình máy tính. Anh thậm chí còn lén nhìn cô vài lần, cảm giác như đang cố nhớ lại thứ gì đã bị lãng quên quá lâu.

Bỗng cô quay sang, hỏi:

“Anh có tin vào tiền kiếp không?”

Câu hỏi ấy khiến Minh Kha chết lặng.

“…Sao cô hỏi vậy?” anh đáp chậm rãi.

Cô gái khẽ cười, tay chạm vào mặt đá xanh nơi cổ. “Tôi chỉ thấy có người đang nhìn mình bằng ánh mắt của một người... đã từng biết rất rõ tôi.”

Minh Kha luống cuống. “Xin lỗi, tôi không có ý...”

“Không sao,” cô ngắt lời anh, ánh mắt vẫn rất dịu dàng. “Tôi tên là Linh Nhi.”

“Minh Kha.” Anh chìa tay ra, bất giác.

Họ bắt tay nhau. Tay cô ấm, còn tay anh lạnh ngắt.


Sau hôm đó, họ gặp nhau thường xuyên hơn, đầu tiên là những lần “vô tình” cùng đến quán cà phê, sau đó là những cuộc trò chuyện kéo dài hàng tiếng đồng hồ.

Linh Nhi là một sinh viên cao học ngành văn hóa phương Đông, đam mê nghiên cứu về luân hồi, tâm linh và biểu tượng học. Cô có cách nói chuyện sâu sắc nhưng nhẹ nhàng, đôi khi pha chút mơ màng như thể chính cô cũng sống nửa đời trong thế giới vô hình.

“Anh có biết,” cô nói một lần khi hai người đi dạo bên bờ hồ, “rất nhiều nền văn hóa tin rằng có những linh hồn luôn tìm nhau xuyên qua các kiếp sống. Họ gọi đó là ‘bạn linh hồn’ – soulmates.”

“Thế nếu một trong hai người quên mất kiếp trước thì sao?” Minh Kha hỏi.

“Thì người còn lại sẽ là người nhớ giùm.” Linh Nhi đáp, mắt nhìn về phía mặt hồ lung linh ánh đèn.


Vài ngày sau, Minh Kha bắt đầu vẽ.

Anh không rõ vì sao, nhưng bàn tay anh cứ thế phác thảo những cảnh tượng trong mơ: cánh đồng hoa trắng, người con gái mặc váy đỏ, tòa tháp đá đổ nát, và một thanh gươm gãy nằm giữa hai bàn tay đẫm máu.

Linh Nhi xem những bức tranh ấy, không nói gì, chỉ nhìn thật lâu.

“Lạ thật,” cô thì thầm, “những điều anh vẽ... giống hệt trong cuốn sách cổ tôi đang dịch.”

“Cuốn nào?”

Cô đưa ra một bản chụp bằng điện thoại — trang sách mờ nhòe với ký tự Hán Nôm cổ. Có một đoạn nói về đôi tình nhân bị nguyền rủa: Nếu tình yêu không đủ mạnh để vượt qua sinh – tử, họ sẽ quên nhau mãi mãi trong kiếp sau. Nhưng nếu một người còn nhớ... lời hứa vẫn còn sống.

Tim Minh Kha chợt nhói.


Đêm đó, anh lại mơ. Lần này, cô gái mặc váy đỏ quay mặt lại. Gương mặt ấy là Linh Nhi.

Và cô đang khóc.

“Em đã đợi anh lâu lắm rồi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.