kiếp này gặp lại em

Chương 2: GIẤC MƠ KHÔNG CHỈ LÀ MƠ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Minh Kha thức dậy với giấc mơ vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí. Không như mọi lần – mơ rồi quên – lần này hình ảnh Linh Nhi trong chiếc váy đỏ, đôi mắt ướt đẫm, lời thì thầm “Em đã đợi anh lâu lắm rồi…” như in hằn trong tim.

Anh đứng trước gương, hai tay chống vào thành lavabo, hít một hơi thật sâu. Rõ ràng đây không phải là cảm giác mơ hồ. Đây là… ký ức.

Điện thoại rung. Tin nhắn từ Linh Nhi:

“Anh rảnh chiều nay không? Em có thứ này muốn cho anh xem. Quán cũ, 3 giờ nhé.”

Không chần chừ, Minh Kha nhắn lại:

“Anh đến.”


Ba giờ chiều, trời Hà Nội se lạnh. Cơn mưa sáng sớm để lại những vũng nước phản chiếu bầu trời lặng lẽ. Trong quán cà phê quen thuộc, Linh Nhi đã ngồi chờ từ trước, mái tóc xoã nhẹ, chiếc khăn trắng vắt qua vai. Trên bàn là một quyển sổ da cũ kỹ, bị ràng bằng sợi chỉ đỏ.

“Em tìm thấy cái này trong kho sách cổ của trường,” cô mở lời khi anh vừa ngồi xuống. “Lúc nhìn thấy nó, em có cảm giác rất kỳ lạ. Rồi khi xem tranh anh vẽ, em chắc chắn… nó có liên quan đến anh.”

Cô mở quyển sổ. Những trang giấy ngả vàng, chữ viết tay bằng mực đen nâu đã nhạt màu. Nhưng một vài hình vẽ thì vẫn rõ: một cánh đồng hoa trắng. Một cây tháp đổ. Một thanh gươm gãy.

Tim Minh Kha đập thình thịch.

“Trang này,” Linh Nhi lật đến giữa, “viết về truyền thuyết cổ gọi là ‘Minh Ước Lệ’ – lời nguyền tình nhân. Có một đôi trai gái, vì trái lệnh vua mà yêu nhau. Nàng là y nữ trong cung, còn chàng là thị vệ thân cận của Thái tử. Họ từng hẹn nhau trốn khỏi cung trong đêm trăng rằm, tại tháp hoa trắng, nhưng cuối cùng bị phát hiện…”

Cô dừng lại, ánh mắt hướng về phía anh.

“Người con trai bị xử trảm. Cô gái uống thuốc độc tự vẫn.”

Không gian lặng đi. Chỉ còn tiếng nhạc piano mơ hồ len lỏi trong không gian quán.

“Anh nghĩ sao?” Linh Nhi hỏi khẽ.

Minh Kha đưa tay chạm nhẹ lên trang sách. Cảm giác như ngón tay chạm vào ký ức.

“Anh nghĩ… đó là chúng ta.”


Từ hôm ấy, họ bắt đầu cùng nhau lần theo những manh mối. Linh Nhi đến Thư viện Quốc gia, lục lại các bản ghi chép cổ. Minh Kha thì vẽ – nhưng không còn chủ động. Anh chỉ ngồi trước tấm bảng vẽ, và để bàn tay dẫn lối.

Bức tranh thứ tư anh hoàn thành khiến Linh Nhi suýt rơi nước mắt: một người con gái mặc y phục cổ đại, nằm nghiêng bên chân tháp, tay vẫn nắm chặt một mảnh gấm có chữ “Chờ”.

Không hẹn mà nên, cả hai cùng thốt lên: “Lời hứa.”


Một ngày nọ, Minh Kha đưa Linh Nhi đến xưởng kiến trúc – nơi anh thường lui tới vẽ những công trình thử nghiệm. Hôm ấy, thay vì bản vẽ thiết kế, anh dựng mô hình một tòa tháp – giống hệt tháp trong mơ, trong tranh, và trong sách cổ.

“Em có tin,” anh nói, “rằng đôi khi những giấc mơ không phải là tưởng tượng, mà là đoạn phim tua lại của kiếp trước?”

Linh Nhi khẽ gật đầu. “Em không còn nghi ngờ nữa. Và em chắc chắn… chúng ta từng hứa sẽ tìm lại nhau.”


Tối hôm đó, khi về nhà, Linh Nhi nhận được một email nặc danh. Dòng tiêu đề chỉ vỏn vẹn:

“Đừng khơi lại lời nguyền.”

Nội dung thư không có gì ngoài một bức ảnh: cô và Minh Kha, ngồi cùng nhau trong quán cà phê, chụp từ xa. Góc ảnh cho thấy rõ mặt, ánh mắt họ nhìn nhau.

Cô thoáng rùng mình. Ai đó đang theo dõi họ. Và người đó… biết về “lời nguyền.”


Hôm sau, cô không nói với Minh Kha về email. Thay vào đó, cô tìm gặp giáo sư Ngạn – người đã hướng dẫn cô trong luận văn về văn hóa phương Đông.

Ông là người nghiêm khắc, ít nói, nhưng có kiến thức sâu rộng.

“Con nói về Minh Ước Lệ à?” Ông nhíu mày khi cô hỏi.

“Vâng. Con tìm thấy một quyển sổ cổ có ghi lại chi tiết. Và… có dấu hiệu nó đang lặp lại.”

Ông Ngạn im lặng một lúc lâu, rồi đứng dậy, lấy từ kệ sách một hộp gỗ nhỏ. Ông mở nắp, lấy ra một sợi dây chuyền... giống hệt sợi Linh Nhi đang đeo.

“Cái này…” cô lắp bắp.

“Ta cũng từng nghiên cứu chuyện này suốt hơn hai mươi năm.” Ông nói chậm rãi. “Đây là bùa giữ ký ức. Những người từng bị nguyền rủa, nếu muốn nhớ lại, cần đeo nó… và trả một cái giá.”

“Giá gì ạ?”

“Là bị buộc phải đi đến tận cùng của định mệnh, dù là sống hay chết.”


Tối hôm đó, Linh Nhi ngồi một mình trong phòng, cầm sợi dây chuyền trên tay. Cô không chắc bản thân có đủ can đảm để đi tiếp. Nhưng trong sâu thẳm trái tim, có một tiếng gọi: nếu buông tay, tất cả sẽ mất mãi mãi.

Điện thoại báo tin nhắn. Là Minh Kha:

“Anh lại mơ. Lần này, em quay đầu lại… và nói anh hãy nhớ lời hứa.”

Linh Nhi siết chặt điện thoại. Cô nhắm mắt. Trong tim, lời thì thầm ngày nào vang lên rõ ràng:

“Dù có bao nhiêu kiếp, em cũng sẽ tìm anh.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.