Sáng hôm sau, trời vừa hửng nắng. Linh đến gặp Minh với đôi mắt còn ánh mệt mỏi sau một đêm trằn trọc. Cô kể lại chi tiết hơn giấc mơ: về con phố cổ, về chiếc vali, về cây phượng già bên đường…
Minh lặng người. Anh lục trong ngăn bàn, rút ra một tấm bản đồ thành phố cũ kỹ, rồi chỉ vào một vị trí gần khu Nhà Thờ Lớn – nơi từng là khu dân cư của tầng lớp trí thức trước năm 1975.
“Anh từng theo cha đến đây lúc nhỏ. Ông bảo, nơi này là nơi ông từng sống thời trẻ. Nếu giấc mơ là ký ức, thì có thể… đây chính là nơi đó.”
Linh gật đầu, không chút do dự. “Mình đi ngay đi anh.”
Con phố cổ ấy vẫn còn, dù đã đổi thay theo thời gian. Những mái nhà ngói đỏ giờ được phủ sơn mới, hàng quán chen chúc, nhưng có một điều vẫn còn đó – gốc phượng già cuối phố, nghiêng mình bên một bức tường cũ kỹ phủ rêu.
Cả hai đứng lặng trước gốc phượng. Linh bỗng cảm thấy tim mình thắt lại, như vừa gặp lại một phần linh hồn bị lạc quên từ lâu.
“Em cảm thấy… từng đứng ở đây,” Linh thì thầm, tay vô thức chạm nhẹ vào vỏ cây xù xì. “Chỗ này… chính là nơi em từng hẹn anh ra đi cùng nhau.”
Minh lặng im. Trong đầu anh vang lên những âm thanh lạ – tiếng gió, tiếng ai đó gọi tên anh, rất xa nhưng rất thật.
Linh rảo bước quanh gốc cây. Bất chợt, ánh mắt cô dừng lại ở một vết khắc nhỏ trên thân cây, đã bị thời gian làm mờ nhưng vẫn có thể nhận ra:
“M.L. & H.L. – 1969”
“M.L… là Minh Long – tên ông nội anh…” Minh nghẹn giọng.
“Và H.L… là bà nội em – Hồng Linh.”
Không ai nói gì thêm. Những ký ức tưởng đã mất lại hiện lên trong khoảnh khắc ấy như thể thời gian bỗng dừng lại, nhường chỗ cho trái tim hai người chạm vào nhau qua nhiều kiếp sống.
“Em có thấy không?” – Minh nắm tay Linh, ánh mắt đầy xúc động. “Chúng ta… không chỉ là Linh và Minh của hiện tại. Chúng ta là những người tiếp nối một mối duyên chưa kịp trọn vẹn.”
Linh khẽ gật đầu. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Giữa gốc phượng già, những tán lá đỏ rực như bừng lên một lời hứa xưa cũ được nối dài qua bao năm tháng: Dù có lỡ dở một lần, định mệnh sẽ sắp đặt để ta gặp lại nhau.