kiếp này gặp lại em

Chương 9: Mơ về kiếp trước


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, khi mọi thứ lặng yên, Linh nằm trên giường, ánh trăng hắt qua khung cửa sổ tạo thành những vệt sáng đứt đoạn trải trên sàn. Cô mệt mỏi nhưng không thể ngủ. Đầu óc cứ quay cuồng với hình ảnh của người con gái trong tấm ảnh cũ — người mang khuôn mặt giống cô đến lạ lùng.

Một lúc sau, không rõ khi nào, cô chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, Linh thấy mình đang đứng giữa một con phố cổ xưa, trời chập choạng hoàng hôn, gió se lạnh. Cô mặc một chiếc áo dài trắng, tay ôm chặt một lá thư. Có ai đó đang chờ ở cuối con phố, dáng người cao gầy, áo sơ mi xám, mái tóc hơi rối như vừa chạy vội đến.

Cô bước đến gần anh — không cần gọi tên, cũng biết rõ đó là ai.

“Em đến rồi,” người con trai thì thầm, bàn tay anh khẽ siết lấy tay cô, ấm áp và đầy tin tưởng.

“Em không sợ sao? Một khi bỏ đi, chúng ta sẽ không còn đường quay lại…” Anh nhìn cô, đôi mắt đong đầy nỗi lo âu lẫn khát khao.

“Em chỉ sợ… mình sẽ không bao giờ được gặp anh nữa,” Linh đáp, môi khẽ run. “Nếu số phận đã không cho phép chúng ta sống trọn kiếp trước, thì kiếp này… em muốn tự tay mình chọn lấy.”

Hai người ôm nhau dưới bóng cây phượng vĩ, bên cạnh là vali nhỏ – biểu tượng cho sự khởi đầu. Nhưng đúng lúc đó, một tiếng xe thắng gấp vang lên. Một người đàn ông trung niên, sắc mặt giận dữ, lao ra khỏi chiếc xe.

“Linh! Con đang làm cái gì vậy?” ông gào lên.

Mọi thứ trở nên mờ nhòe. Cảnh tượng tiếp theo là tiếng gió gào, tiếng ai đó khóc, một bàn tay buông ra trong tuyệt vọng.

Linh choàng tỉnh. Hơi thở dồn dập. Trán cô rịn mồ hôi lạnh.

Căn phòng tối. Đồng hồ chỉ 3 giờ sáng.

Cô cầm điện thoại, không kịp suy nghĩ, gọi cho Minh.

“Alo?” – giọng anh khàn khàn, vẫn còn ngái ngủ.

“Anh… em vừa mơ thấy… kiếp trước,” Linh nói, giọng run run.

“Bình tĩnh, nói anh nghe,” Minh dịu giọng.

Linh kể lại tất cả. Khi cô dừng lại, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.

“Anh cũng từng mơ thấy cảnh đó…” – Minh thì thầm. “Nhiều lần… nhưng chưa bao giờ rõ ràng đến vậy.”

Một cơn rùng mình lướt qua sống lưng Linh.

“Anh nghĩ… chúng ta đang nhớ lại những gì đã từng xảy ra.”

Im lặng bao trùm.

Rồi Minh nói tiếp, quả quyết: “Nếu số phận đã để chúng ta gặp lại nhau, thì lần này, anh sẽ không buông tay em nữa.”

Linh nhắm mắt, cảm nhận những lời đó len vào tim như một lời thề của kiếp này dành cho kiếp trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.