Ngày hôm sau, Linh và Minh quyết định bắt đầu cuộc hành trình tìm hiểu về quá khứ gia đình và bức thư bí ẩn kia. Họ đến ngôi nhà cũ của gia đình Minh – một căn biệt thự nhỏ nằm sâu trong một con hẻm yên tĩnh, nơi từng là tổ ấm của cha anh trước khi ông mất.
Ngôi nhà phủ bụi và có vẻ hoang phế, nhưng từng góc nhỏ vẫn lưu giữ những ký ức thời xưa cũ. Linh nhìn quanh, cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ.
Minh lấy từ trong túi một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. “Trong này là những thứ cha anh để lại, anh nghĩ có thể tìm được manh mối.”
Họ mở hộp ra, bên trong là những bức ảnh cũ, vài cuốn nhật ký và vài bức thư viết tay. Linh nhẹ nhàng cầm lên một bức thư, nét chữ mờ nhạt, nhưng cảm giác từ đó vẫn còn nguyên vẹn.
“Linh à, nếu em đọc được những dòng này, có nghĩa là em đã biết hết sự thật. Anh đã từng yêu một người con gái, người mà anh không thể quên dù thời gian có trôi qua bao lâu…”
Minh nhìn Linh, ánh mắt anh chất chứa nhiều cảm xúc. “Người con gái trong thư chính là bà nội của em, một người có mối tình đầy trắc trở với ông ngoại anh.”
Linh sững sờ, tim như nghẹn lại. “Vậy là… chúng ta có mối liên hệ nào đó thật sự?”
Minh gật đầu. “Có thể đó chính là lý do tại sao chúng ta lại gặp nhau trong kiếp này. Có thể đây là duyên phận mà số phận đã sắp đặt.”
Linh và Minh quyết định sẽ tiếp tục khám phá thêm những bí mật bị chôn giấu trong quá khứ, để không chỉ hiểu về gia đình mà còn để hiểu chính mình.
Đêm đến, khi thành phố lên đèn, Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng đầy hy vọng và quyết tâm. “Kiếp này, dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ không để lạc mất anh nữa.”