Sau khi bàn bạc kỹ càng, Minh quyết định đưa Linh đến gặp cụ bà Bảy – người giúp việc lâu năm từng sống trong nhà ông nội anh trước khi bà chuyển đi sống cùng con cháu ở một thị trấn nhỏ ven thành phố.
Cụ Bảy nay đã ngoài tám mươi, dáng người gầy gò nhưng đôi mắt vẫn rất minh mẫn. Khi nhìn thấy Minh, bà lặng người vài giây, rồi khẽ gật đầu như đã nhận ra dáng dấp của người xưa. Nhưng khi ánh mắt bà dừng lại nơi Linh, bà bất giác giật mình.
“Cô gái này… tên là gì?” – cụ Bảy hỏi, giọng khàn khàn.
“Dạ, cháu là Linh.” – cô đáp.
Cụ Bảy run run đưa tay lên che ngực, ánh mắt xa xăm: “Giống quá… giống hệt như bà nội của cháu năm xưa…”
Minh và Linh nhìn nhau, tim cùng lúc đập nhanh hơn.
Cụ Bảy đứng dậy, lặng lẽ bước vào trong, rồi trở ra với một chiếc hộp nhỏ bằng thiếc đã gỉ sét. Bà mở nắp, lấy ra một tấm ảnh đen trắng đã mờ nét. Trong ảnh là một người con gái mặc áo dài trắng, đứng dưới gốc phượng già, nụ cười thanh thuần và ánh mắt như biết nói.
“Đây là… bà nội em?” – Linh hỏi, giọng gần như thì thầm.
Cụ Bảy gật đầu, mắt long lanh: “Cô ấy tên là Trần Minh Linh. Nét mặt cháu giống đến lạ thường. Nụ cười ấy… ánh mắt ấy… Không lẫn đi đâu được.”
Cả Minh và Linh đều lặng người. Một sợi dây vô hình, nhưng giờ đây đang dần trở nên rõ nét đến rùng mình.
Cụ Bảy tiếp lời: “Hồi đó, cô Linh và cậu Hoàng – tức là ông nội của cháu Minh – yêu nhau tha thiết, nhưng gia đình hai bên phản đối dữ dội. Hai người từng có ý định bỏ trốn, nhưng rồi… một tai nạn xảy ra.”
“Tai nạn?” – Minh hỏi, giọng căng thẳng.
Cụ Bảy trầm ngâm: “Cô Linh mất tích ngay trước ngày bỏ trốn. Người ta đồn cô bị ép rời xa cậu Hoàng… nhưng không ai biết sự thật là gì. Cậu Hoàng sau đó không lấy ai, sống cô độc suốt đời…”
Tim Linh như bị bóp nghẹt. Một nỗi đau không tên trào dâng. Cô cảm thấy như thể ký ức của một người khác đang dội ngược lại trong tâm trí mình — thoáng qua một hình ảnh… một căn phòng tối… giọng ai đó gọi trong tuyệt vọng.
Minh nhìn Linh, ánh mắt anh nghiêm lại: “Em không sao chứ?”
Cô khẽ lắc đầu, nhưng giọng cô run lên: “Anh… em vừa thấy gì đó. Em không chắc… nhưng nó không phải của em.”
Cụ Bảy khẽ cau mày, rồi nói chậm rãi: “Có lẽ… những gì kiếp trước chưa giải được, giờ đây đang tìm cách hiện về.”
Ngoài trời, nắng dần tắt. Trời chuyển âm u. Một cơn mưa nhỏ rơi xuống như khóc cho những uẩn khúc của quá khứ chưa từng được gọi tên.