kiếp này, ta chỉ yêu mình chàng

Chương 1: Cái chết trong đêm mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đêm đổ mưa như trút.

Gió rít qua những bức tường cao lạnh lẽo của phủ quốc sư, kéo theo hơi nước mù mịt, thấm ướt cả bậc đá dưới chân. Giữa khoảng sân vắng, một thân ảnh y phục trắng ngã quỵ, mái tóc đen ướt sũng, dính chặt vào gò má tái nhợt.

Thẩm Tịnh Y cắn chặt môi, máu trong miệng tràn ra từng ngụm, hòa vào nước mưa lạnh buốt.

Nàng nhìn người đàn ông đứng trước mặt — kẻ mà nàng đã từng tin tưởng, từng yêu, từng sẵn sàng đánh đổi cả sinh mệnh để bảo vệ.

Giờ phút này, hắn nhìn nàng với ánh mắt lạnh như băng, hệt như nhìn một kẻ xa lạ.

“Tịnh Y,” – giọng hắn khàn khàn, nhưng vô cảm – “ngươi không nên biết quá nhiều.”

Một tia chớp lóe sáng, chiếu lên khuôn mặt hắn — khuôn mặt nàng từng khắc sâu trong tim.

Thẩm Tịnh Y cười, nụ cười run rẩy trong mưa.

“Không nên biết? Là vì ta biết ngươi chính là kẻ hại cha ta, hại cả Thẩm gia sao?”

Hắn khẽ nhắm mắt, bước đến gần, mỗi bước giẫm lên nước mưa nghe lạnh thấu xương.

Bàn tay hắn nâng lên, ánh sáng pháp ấn mờ ảo lóe lên nơi đầu ngón tay.

“Ta từng nói rồi, nếu ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ cho ngươi cả thiên hạ này.”

“Thiên hạ của ngươi…” – nàng ngẩng đầu, ánh mắt ướt át mà kiêu hãnh – “ta chưa từng muốn.”

Tịnh Y không tránh.

Nàng đứng thẳng, để lưỡi sáng từ pháp ấn hắn tạo ra xuyên qua ngực mình.

Khoảnh khắc đó, mọi âm thanh tan biến.

Chỉ còn tiếng mưa nện lên đất, từng giọt một, như gõ lên nhịp tim đã ngừng đập.

Khi thân thể ngã xuống, nàng vẫn nhìn hắn — ánh mắt không còn hận, chỉ còn một nỗi bi thương khôn cùng.

Hắn không nói gì.

Chỉ quay lưng đi, để lại phía sau một người con gái từng yêu hắn hơn cả bản thân mình.

Đêm ấy, mưa rơi đến tận sáng.

Không ai biết, trong mưa, một đóa hoa đào bị gió cuốn vào tay nàng — đóa hoa mà năm xưa hắn từng tặng, nói rằng “Nếu có kiếp sau, ta vẫn sẽ tìm thấy nàng dưới gốc đào này.”

Nhưng hắn đã quên, còn nàng… đã chết rồi.

Khi Thẩm Tịnh Y mở mắt, ánh sáng đâm vào mí mắt khiến nàng choáng váng.

Nàng tưởng mình đang mơ, vì mùi hương này — mùi của hoa quế ngoài cửa sổ — đã mất đi từ mười năm trước.

Căn phòng quen thuộc, rèm sa hồng nhạt, bàn trà gỗ lim, mọi thứ đều yên tĩnh đến lạ.

Nàng run rẩy đưa tay chạm vào má — không còn vết thương, không còn máu.

Mái tóc khô ráo, y phục nguyên vẹn, thậm chí đôi vòng ngọc nơi cổ tay cũng sáng trong như thuở mười tám.

“Tiểu thư! Người tỉnh rồi!”

Giọng nói run run vang lên, là giọng của Tiểu Nhiên, nha hoàn thân cận đã chết cùng nàng trong vụ cháy năm đó.

Tịnh Y siết chặt chăn, hơi thở nghẹn lại.

“Ngươi… ngươi nói gì?”

Tiểu Nhiên òa khóc:

“Người sốt cao ba ngày, may mà trời thương, cuối cùng cũng tỉnh rồi! Phu nhân còn đang định mời đại phu đến xem cho người đấy!”

Tịnh Y ngơ ngẩn.

Phu nhân?

Mẫu thân nàng sao?

Nhưng chẳng phải bà đã mất từ năm nàng hai mươi mốt tuổi, bị chính kẻ kia mượn tay kẻ khác hại chết ư?

Nàng vùng dậy khỏi giường, chạy đến trước gương đồng.

Người trong gương… là chính nàng, nhưng trẻ hơn — đôi mắt trong veo chưa vương buồn, làn da chưa hằn sẹo, mái tóc đen mềm rủ xuống vai.

Nàng khẽ chạm lên mặt gương, tay run như muốn rơi.

“Ta… trọng sinh rồi sao?”

Câu nói thốt ra, nhẹ như hơi thở, nhưng khiến lòng nàng lạnh buốt.

Ba ngày sau, Thẩm phủ mở tiệc mừng sinh nhật đại tiểu thư — nàng.

Khách khứa ra vào tấp nập, tiếng cười nói lan khắp hoa viên.

Thẩm Tịnh Y ngồi sau bình phong, tay cầm chén trà, mỉm cười mà lòng lạnh lẽo.

Tất cả những gương mặt quen thuộc ngoài kia — những người từng vỗ tay chúc phúc nàng, cuối cùng đều sẽ phản bội nàng.

Cả kẻ nàng sắp đính hôn cùng – Vệ Hạo, người từng khiến nàng yêu say đắm rồi đẩy nàng vào địa ngục.

“Tịnh Y, sao sắc mặt con nhợt thế?” – mẫu thân nàng, phu nhân họ Tô, khẽ hỏi.

“Không sao đâu, mẫu thân.” – Nàng mỉm cười, giọng dịu nhẹ – “Chỉ là con mơ thấy giấc mộng cũ.”

Tô phu nhân thở dài: “Con mơ thấy gì?”

Tịnh Y nhìn ra cửa sổ, cơn gió lay động cành đào ngoài hiên, cánh hoa rơi vào lòng bàn tay nàng.

“Con mơ thấy… mình chết trong mưa.”

Bàn tay Tô phu nhân khựng lại, mắt ánh lên lo lắng: “Toàn nói linh tinh, mơ sao lại mơ chuyện không lành?”

Tịnh Y khẽ cười, nhẹ như không.

“Chỉ là giấc mộng thôi, mẫu thân, con tỉnh rồi mà.”

Đêm hôm đó, trong phòng vắng, nàng lấy ra một mảnh gấm nhỏ giấu dưới gối — thứ duy nhất mang từ kiếp trước theo, không biết bằng cách nào.

Trên đó là dòng chữ đã nhòe đi nửa vệt:

“Nếu có kiếp sau, ta sẽ không yêu ngươi nữa.”

Tịnh Y nhìn dòng chữ, môi mím lại.

Đó là chữ của chính nàng — của kiếp trước, trước khi chết.

Nước mắt không rơi, chỉ là lòng đau như có ai khoét rỗng.

Nàng gấp mảnh gấm lại, cẩn thận nhét vào ngực áo.

“Kiếp này, ta sẽ không tin ai ngoài chính mình.”

Sáng hôm sau, tiếng vó ngựa vang ngoài cổng phủ.

Người hầu chạy vào báo: “Thiếu tướng quân Tạ Trạm đến chúc mừng đại tiểu thư sinh nhật!”

Cái tên ấy khiến nàng khẽ nhíu mày.

Tạ Trạm — vị tướng trẻ tuổi, con nhà võ, người mà trước đây nàng chỉ gặp đôi lần trong yến tiệc.

Trong ký ức kiếp trước, hắn chưa từng dính dáng gì đến nàng, chỉ nhớ loáng thoáng — chính hắn từng bị điều ra biên ải, không bao lâu sau nghe tin tử trận.

Nàng không hiểu sao hắn lại đến.

Nhưng khi cánh cửa mở ra, bóng dáng khoác chiến bào màu lam sẫm bước vào, ánh mắt bình thản ấy khiến tim nàng bất giác siết lại.

“Thẩm tiểu thư.” – Hắn khẽ cúi đầu. – “Tạ mỗ đến chúc thọ, mong tiểu thư vạn sự bình an.”

Giọng nói ấy… trầm, dày, mang âm hưởng của gió xa xôi.

Không hiểu sao, Tịnh Y bỗng thấy trong lòng một cơn sóng lạ — như đã từng nghe, từng quen, từng gắn bó ở nơi nào đó ngoài thời gian.

Buổi tiệc kết thúc, trời lại đổ mưa.

Tịnh Y đứng bên hiên, tay chạm nhẹ vào chén trà nguội lạnh.

Trong sân, Tạ Trạm khoác áo choàng, chuẩn bị rời đi.

Hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên hiên nhà.

Ánh mắt hai người chạm nhau, chỉ trong một khắc, nhưng nàng thấy trái tim mình chấn động.

“Mưa lớn rồi.” – Hắn nói.

“Phải.” – Nàng đáp.

“Tránh gió, kẻo lại bệnh.”

“Tạ tướng quân cũng vậy.”

Chỉ vài câu nói đơn giản, nhưng trong lòng Tịnh Y lại như có ai bóp nhẹ.

Cảm giác này… lạ lắm.

Như thể, ở đâu đó trong dòng ký ức mờ nhạt, nàng từng nghe hắn nói câu ấy — cũng trong một đêm mưa như thế, cũng với ánh mắt ấy… trước khi nàng chết.

Đêm xuống, tiếng mưa đập vào mái ngói, vọng vào căn phòng nhỏ.

Tịnh Y ngồi trước bàn, tay vuốt ve mảnh gấm kia lần nữa.

Ánh nến chập chờn, soi lên gương mặt dịu mà cứng rắn của nàng.

“Kiếp trước, ta chết trong tay kẻ ta yêu.”

“Kiếp này, ta sẽ sống vì chính ta.”

Ánh mắt nàng sáng lên, sâu và lạnh.

Phía ngoài, tiếng vó ngựa của Tạ Trạm dần xa.

Nàng không biết, chính hắn, khi đi qua cổng lớn, lại dừng ngựa quay đầu nhìn lên mái hiên nơi nàng đứng khi nãy.

Một cánh hoa đào rơi xuống vai hắn, dính vào áo.

Hắn khẽ mỉm cười.

“Lại là mưa, lại là hoa đào… Lạ thật.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×