Ánh nắng đầu xuân rọi qua song cửa, xuyên qua rèm mỏng, đọng lại trên mặt bàn gỗ lim bóng loáng.
Mùi trà thơm dịu dàng lan ra, hòa cùng tiếng chim hót ngoài vườn.
Mọi thứ đều yên bình đến mức khiến Thẩm Tịnh Y có chút lạ lẫm.
Đã ba ngày kể từ buổi tiệc sinh nhật hôm ấy.
Mưa đã tạnh, gió xuân đã dịu, nhưng trong lòng nàng vẫn còn một cơn bão không tan.
Đêm nào nàng cũng mơ.
Mơ thấy mình đứng trong mưa, tay cầm đóa hoa đào rơi, nhìn người kia quay lưng bỏ đi.
Mỗi khi tỉnh lại, tim nàng như bị ai bóp nghẹt — vừa đau, vừa lạnh.
Nàng không biết vì sao Tạ Trạm lại xuất hiện trong tiệc sinh nhật, nhưng trực giác mách bảo, đó không phải ngẫu nhiên.
Trong ký ức kiếp trước, hắn chưa từng bước chân đến Thẩm phủ.
Thế nhưng kiếp này, hắn lại đến, và ánh mắt ấy... như xuyên thấu tất cả.
Tịnh Y khẽ nhắm mắt, hít một hơi sâu.
Không, nàng không thể để tâm trí mình dao động vì bất cứ ai.
Kiếp này, nàng sống lại không phải để yêu, mà để trả lại những gì đã mất.
Buổi sáng hôm nay, nàng ngồi trong viện riêng, đọc lại sổ ghi chép của phụ thân — Thẩm quốc sư, người từng đứng đầu triều đình về y lý và trận pháp.
Trang giấy vàng ố, chữ viết nghiêng nghiêng, vẫn còn phảng phất hơi ấm của người đã khuất.
Nàng lật đến đoạn cuối, nơi phụ thân ghi mấy dòng nguệch ngoạc:
“Nếu có kẻ mang ý xấu, phải giữ lấy ‘Ngọc Hư Pháp Kinh’.
Trong đó có lời giải của thiên mệnh.”
Thẩm Tịnh Y khẽ cau mày.
“Ngọc Hư Pháp Kinh”… nàng từng nghe qua, đó là bản thư cổ thất truyền, nói rằng ai hiểu được sẽ nắm giữ năng lượng điều khí và phá trận giới cấm.
Nhưng đời trước, nàng bị lừa rằng bản kinh đã mất.
Thì ra, phụ thân đã sớm lưu lại manh mối.
“Tiểu thư.” – Tiểu Nhiên rón rén bước vào. – “Có người gửi thư cho người.”
Tịnh Y ngẩng lên: “Ai vậy?”
“Một người lạ. Nói là đưa tận tay cho đại tiểu thư Thẩm phủ.”
Thư được bọc trong giấy dầu, không có dấu ấn quan phủ.
Nàng mở ra, bên trong chỉ vỏn vẹn một hàng chữ —
“Gặp nhau dưới tán hoa đào phía Tây thành, giờ Dậu ba khắc.”
Không ký tên.
Tịnh Y khẽ nhếch môi.
Giờ Dậu ba khắc — tức hoàng hôn.
Hoa đào phía Tây thành… đó chính là nơi nàng từng hẹn hò với Vệ Hạo năm xưa.
Lòng nàng thoáng lạnh.
“Tiểu Nhiên.”
“Dạ?”
“Chuẩn bị xe. Ta muốn ra ngoài.”
Trời về chiều, ánh nắng cuối cùng đổ xuống rặng núi xa, tạo thành dải lụa vàng trên bầu trời.
Gió mang theo hương hoa thoảng nhẹ.
Khi xe dừng, Thẩm Tịnh Y bước xuống, váy trắng khẽ tung bay.
Cả khu vườn đào nở rộ.
Từng cánh hoa bay lả tả trong gió, mềm như mộng.
Nàng bước đi giữa màu hồng phấn ấy, đôi mắt trầm lắng.
“Không ngờ nàng thật sự đến.”
Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau.
Tịnh Y quay lại — là Tạ Trạm.
Hắn đứng dưới gốc đào lớn nhất, áo choàng lam đậm, mái tóc buộc cao, ánh mắt nhìn nàng sâu như nước.
Gió khẽ thổi, kéo tung vài cánh hoa rơi vào vai hắn.
“Tướng quân.” – nàng khẽ chào, giọng bình thản.
“Không ngờ Thẩm tiểu thư lại nhận lời mời của kẻ lạ.”
Nàng cười nhạt: “Ta không biết người gửi thư là ai. Chỉ là muốn xem, ai có gan dùng lại nơi hẹn năm xưa của ta.”
Tạ Trạm nhíu mày, ánh mắt thoáng qua sự ngạc nhiên: “Năm xưa?”
“Không có gì.” – nàng cắt lời, giọng hờ hững. – “Nếu tướng quân không có việc gì, ta xin cáo từ.”
Nàng xoay người định đi, nhưng hắn cất giọng chậm rãi:
“Thẩm tiểu thư, có những thứ không phải ngẫu nhiên.”
Bước chân nàng khựng lại.
“Ngươi nói vậy là sao?”
Hắn tiến lại gần, giọng nhỏ vừa đủ để gió mang đi:
“Năm năm trước, trong một lần tuần tra biên giới, ta nhặt được một mảnh ngọc có khắc chữ ‘Thẩm’.
Khi thấy nàng hôm sinh nhật, ta biết… nó thuộc về nàng.”
Hắn đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một mảnh ngọc nhỏ, khắc hoa đào tinh xảo.
Nàng giật mình.
Đó chính là ngọc bội của cha nàng, vật đã biến mất cùng thi thể ông trong đêm bị hãm hại!
Tịnh Y vươn tay đón lấy, ngón tay chạm nhẹ vào ngọc, một luồng khí lạnh lạ tràn qua da.
Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh mờ ảo vụt qua trong đầu nàng — phụ thân ngồi bên bàn, viết thư, rồi một tiếng nổ lớn, ngọc vỡ làm đôi…
“Ngọc này, tướng quân nhặt được ở đâu?” – nàng hỏi, giọng trầm hẳn xuống.
“Ở dãy Tần Dương. Khi ấy có dấu tích trận pháp cổ, nhưng ta không hiểu rõ. Chỉ biết, nơi đó từng có người bị truy sát.”
Tịnh Y nắm chặt mảnh ngọc, lòng chấn động.
Dãy Tần Dương — chính là nơi cha nàng biến mất!
Vệ Hạo từng nói cha nàng bị phản quốc, bị truy bắt và tự thiêu. Nhưng nếu có ngọc này ở đó… có lẽ mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Đa tạ tướng quân.” – nàng cúi đầu, giọng nhẹ mà đầy kiềm chế. – “Vật này, ta sẽ giữ. Còn ân nghĩa, Tịnh Y sẽ ghi nhớ.”
Tạ Trạm im lặng, chỉ nhìn nàng thật lâu.
“Thẩm tiểu thư, nàng… từng gặp ta chưa?”
Nàng sững người.
“Sao tướng quân lại hỏi thế?”
“Không biết vì sao, khi nhìn thấy nàng… ta có cảm giác quen thuộc lạ lùng, như đã gặp ở đâu rồi. Nhưng ta không nhớ nổi.”
Tịnh Y khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lạnh như băng:
“Chắc là kiếp trước tướng quân mắc nợ ta chăng.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi, không ngoảnh lại.
Nhưng lòng nàng, lại dậy lên một nỗi bất an kỳ quái.
Đêm xuống, trăng lấp ló sau tầng mây.
Trong phòng, Thẩm Tịnh Y đặt mảnh ngọc lên bàn, soi dưới ánh nến.
Quả nhiên, khi ánh sáng chiếu vào, trên ngọc hiện lên dòng chữ mờ:
“Trận pháp Huyền Minh – mở bằng máu người họ Thẩm.”
Nàng khẽ thốt lên: “Trận pháp Huyền Minh…”
Đó là pháp trận thất truyền hơn trăm năm, chỉ có quốc sư mới có thể phá.
Nếu cha nàng thật sự chạm vào nó, thì cái chết của ông chắc chắn liên quan đến bí mật triều đình.
Và người đứng sau… có thể là chính Vệ Hạo, hoặc kẻ nắm quyền cao hơn hắn.
Nàng cắn môi, rút kim đâm nhẹ vào đầu ngón tay, nhỏ giọt máu lên ngọc.
Ánh sáng lóe lên, mảnh ngọc rung nhẹ, rồi tan ra thành khói.
Trong làn khói ấy, hiện ra một hàng chữ bằng linh khí:
“Người kế thừa dòng máu Thẩm gia, hãy tìm đến ‘Vân Miếu’, nơi giam giữ chân tướng.”
Mồ hôi thấm đầy trán nàng.
Nàng biết “Vân Miếu” — đó là ngôi miếu bỏ hoang trong rừng phía Bắc kinh thành, nơi từng bị phong ấn vì “tà khí”.
Nàng thầm nghĩ:
“Cha, con hiểu rồi. Con sẽ tìm ra sự thật, dù phải trả giá bằng mạng sống.”
Khi nàng đang cất ngọc, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.
“Tiểu thư, tướng quân Tạ Trạm xin gặp.”
Nàng thoáng do dự.
Giờ này hắn đến… là vì mảnh ngọc sao?
Nàng cho phép vào.
Tạ Trạm bước vào, vẫn y phục lam sẫm, tóc còn vương bụi đường.
“Thẩm tiểu thư, ngọc đó… có lẽ không nên giữ trong phủ. Nó có thể khiến người gặp nguy.”
“Tướng quân lo cho ta sao?” – nàng hỏi, môi nhếch nhẹ.
“Không chỉ là lo. Ta… cảm thấy có gì đó không ổn. Ngọc ấy từng khiến nhiều người mất mạng.”
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trong mắt ấy, không phải lạnh lùng của một tướng quân, mà là sự quan tâm thật lòng.
Một thoáng, nàng thấy tim mình mềm lại — cảm giác ấy, nàng từng có, nhưng với người khác.
Và cuối cùng, chính kẻ ấy đã giết nàng.
Nàng siết chặt tay, ép lòng mình bình tĩnh.
“Đa tạ tướng quân nhắc nhở. Nhưng vật này liên quan đến phụ thân ta, ta không thể bỏ.”
Tạ Trạm im lặng.
Hắn rút trong áo ra một bọc nhỏ:
“Nếu nàng đã quyết, thì hãy mang theo thứ này. Là bùa trấn khí ta lấy từ biên ải, có thể bảo vệ nàng đôi chút.”
Tịnh Y ngạc nhiên.
Hắn không hề có nghĩa vụ làm thế.
“Tướng quân… vì sao lại giúp ta?”
Tạ Trạm cười khẽ:
“Có lẽ… vì ta nợ nàng một kiếp.”
Câu nói ấy, nhẹ như gió thoảng, nhưng khiến Tịnh Y sững người.
Hắn quay lưng, để lại bóng dáng cao lớn khuất dần trong ánh trăng.
Khi cửa đóng lại, căn phòng chìm trong im lặng.
Tịnh Y ngồi xuống, ngón tay mơn man mảnh bùa.
Mùi mực nhè nhẹ, mực viết bằng tay, chữ viết mạnh mẽ, như ẩn chứa sinh khí của người viết.
“Nợ một kiếp…” – nàng lẩm bẩm. – “Nếu thật vậy, kiếp này… ngươi còn muốn trả sao, Tạ Trạm?”
Ngoài kia, trăng treo cao, gió khẽ lùa qua cửa sổ, mang theo hương hoa đào từ vườn xa.
Cánh hoa rơi lên bàn, nhẹ như lời thề chưa kịp nói.
Đêm ấy, Tịnh Y không ngủ.
Nàng trải tấm bản đồ ra, vẽ lại lộ trình từ Thẩm phủ đến rừng Bắc, nơi có Vân Miếu.
Giờ Dậu ngày mai, nàng sẽ đi — âm thầm, không cho ai biết.
Trong lòng, ánh sáng hận và hy vọng đan xen.
Kiếp này, nàng không còn là cô gái yếu đuối năm xưa nữa.
Nàng là người trở lại từ cái chết, mang theo trí nhớ và oán niệm của hai mươi năm.
Và nàng biết, từ giây phút bước đến Vân Miếu, số phận của nàng sẽ một lần nữa thay đổi.
“Nếu có kiếp sau, ta sẽ không yêu ngươi nữa…”
“Nhưng nếu là người khác, có lẽ… ta vẫn muốn thử một lần.”
Thẩm Tịnh Y khẽ khép mắt, tự cười với chính mình.