kiếp này, ta chỉ yêu mình chàng

Chương 9: Âm mưu cung đình và lòng trung thành


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau trận hỗn loạn tại Cấm Thư Các, Tạ Trạm và Thẩm Tịnh Y rút về nơi ẩn náu bên ngoài kinh thành. Ánh trăng soi lên con đường vắng, phản chiếu đôi bóng họ trên nền sỏi bạc, mang theo cảm giác vừa hồi hộp vừa bình yên kỳ lạ. Dù đã thoát khỏi Vệ Hạo, nhưng họ biết rõ phía trước còn nhiều hiểm nguy, và âm mưu triều đình chưa từng được hé lộ sẽ đẩy họ vào những thử thách tàn khốc hơn.

“Ta không ngờ… Vệ Hạo mạnh đến vậy.” – Tạ Trạm nói, tay đặt lên vai nàng, giọng nặng nề nhưng không hề sợ hãi. – “Người này không chỉ có quyền lực mà còn có kế hoạch đã chuẩn bị từ lâu.”

Thẩm Tịnh Y lặng lẽ nhìn về phía xa, nơi ánh sáng thành phủ mờ dần trong màn sương. “Âm mưu của hắn… có thể kéo theo cả triều đình. Nhưng dù sao, chân bản Pháp Kinh đã trong tay chúng ta. Chúng ta phải dùng nó để tìm ra sự thật và sửa lại những sai lầm.”

Tạ Trạm gật đầu. Hắn hiểu rõ rằng, việc sở hữu chân bản Ngọc Hư Pháp Kinh không chỉ mang đến quyền lực mà còn là trách nhiệm lớn lao. Nếu không xử lý đúng, họ không chỉ đẩy bản thân vào nguy hiểm mà còn để quá khứ và âm mưu của triều đình tiếp tục gieo rắc khổ đau.

Đêm ấy, hai người ngồi trước bàn giấy, soi từng ký tự cổ trong bản sao Pháp Kinh. Họ phát hiện ra nhiều đoạn mô tả những âm mưu của triều đình, từ việc loại bỏ các quan viên trung thực, đến việc thao túng hoàng cung bằng những mật lệnh và pháp thuật cổ.

“Ngươi thấy không?” – Tạ Trạm chỉ vào một đoạn chữ chạm trên giấy ngọc, giọng trầm: “Vệ Hạo không chỉ thao túng triều đình, mà còn từng sắp đặt cái chết của lão gia và cha nàng. Những gì chúng ta trải qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.”

Thẩm Tịnh Y nhíu mày, bàn tay siết chặt trâm bạc. “Vậy chúng ta phải làm gì? Nếu lộ ra, chắc chắn sẽ bị giết ngay.”

Tạ Trạm nhìn nàng, ánh mắt quyết đoán: “Chúng ta phải tìm đồng minh trong cung. Những người trung thành và có lý tưởng, những kẻ sẵn sàng đi theo chân bản Pháp Kinh để khôi phục công lý. Nhưng đồng minh không dễ tìm, bởi Vệ Hạo đã chèn ép mọi kẽ hở trong triều.”

Nàng gật đầu. “Ta biết… nhưng dù khó, ta sẽ cùng ngươi bước tiếp. Bây giờ, tình cảm không còn là thứ yếu. Chúng ta cần phối hợp, từng bước, để khám phá âm mưu và bảo vệ chân bản.”

Ngày tiếp theo, họ len lách vào kinh thành qua lối hẻm bí mật, tránh mọi ánh mắt canh gác. Kế hoạch của Tạ Trạm là tiếp cận những quan viên từng trung thành với lão gia, những người có thể cung cấp thông tin quan trọng về các âm mưu và đường đi nước bước của Vệ Hạo.

Họ đến một ngôi nhà cổ ở góc Tây thành, nơi một cựu quan trung thành từng phục vụ lão gia sinh sống. Ông lão mở cửa, ánh mắt thoáng chút nghi ngại khi thấy hai người lạ mặt. Nhưng khi Tạ Trạm đưa ra bản sao Pháp Kinh, ánh mắt ông biến đổi: “Các ngươi… là Tạ Trạm và Thẩm Tịnh Y sao? Chân bản… các ngươi có thật sự mang nó ra đây?”

Tạ Trạm gật đầu. “Đúng vậy. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của ngươi để tìm ra những kẻ phản bội trong triều, và để Vệ Hạo không thể thao túng công lý.”

Ông lão nhìn lâu, rồi thở dài: “Được, ta sẽ giúp. Nhưng các ngươi phải hiểu, âm mưu trong cung sâu xa hơn các ngươi tưởng. Vệ Hạo không chỉ thao túng quan chức, hắn còn giấu những bí mật về mưu kế triều đình mà ít người biết. Một sai lầm, sẽ dẫn đến thảm họa.”

Trong những ngày sau đó, Tạ Trạm và Thẩm Tịnh Y phối hợp cùng ông lão, dần dần khai mở các bí mật: thư mật, mật lệnh, và những đoạn ký tự trong chân bản Pháp Kinh chỉ dẫn cách phát hiện kẻ phản bội. Mỗi thông tin mới đều khiến họ vừa hưng phấn vừa căng thẳng, vì bất cứ sai sót nào cũng có thể khiến mạng sống của họ bị đe dọa.

Một tối, khi kiểm tra các văn kiện trong phòng ẩn, Thẩm Tịnh Y bất ngờ phát hiện một đoạn ký tự được chạm chìm, ám chỉ một âm mưu khủng khiếp: Vệ Hạo định dùng Pháp Kinh để thao túng quân đội và dẹp bỏ mọi quan viên trung thành, đồng thời giành quyền lực tuyệt đối.

“Ngươi xem đây…” – nàng chỉ tay vào ký tự, giọng run run nhưng cố giữ bình tĩnh. – “Nếu âm mưu này thành công, cả triều đình sẽ rơi vào tay hắn. Và chúng ta sẽ không còn cơ hội sửa sai.”

Tạ Trạm nhìn kỹ, mắt đăm đăm vào ký tự. “Chúng ta không thể để chuyện này xảy ra. Phải tìm cách lật đổ hắn từ bên trong, nhưng phải bí mật, nếu không… ta và nàng sẽ là những người đầu tiên bị trừng phạt.”

Họ quyết định lên kế hoạch, phân chia công việc: Tạ Trạm tiếp cận các cánh quân và quan viên cũ, dùng mối quan hệ gia tộc để tìm đồng minh; Thẩm Tịnh Y tìm hiểu cung nữ, thái giám trung thành, và những người biết rõ mật lệnh của Vệ Hạo. Mỗi bước đi đều phải kín đáo, nhưng không ai được phép chậm trễ.

Một đêm, khi đang rà soát các mật lệnh trong kho tài liệu hoàng cung, Tạ Trạm bất ngờ nghe tiếng động từ hành lang. Ánh sáng đèn dầu hắt lên những bóng người lướt nhanh. Hắn lập tức lôi Thẩm Tịnh Y vào bóng tối.

“Có ai đó…” – hắn thì thầm. – “Không chỉ Vệ Hạo, còn có người theo dõi chúng ta từ lâu.”

Tịnh Y cau mày, tay nắm trâm bạc. “Ngươi nghĩ là ai?”

“Không rõ. Nhưng họ biết chân bản Pháp Kinh nằm trong tay chúng ta. Phải cảnh giác tuyệt đối.”

Cảnh giác bao nhiêu cũng là chưa đủ. Ngay sau đó, một bóng áo đen xuất hiện, ánh mắt sắc lạnh, lao tới. Tạ Trạm lao lên, kiếm lóe sáng, chặn đường. Trong khoảnh khắc ấy, ánh sáng đèn dầu hắt lên, phản chiếu trong đôi mắt Thẩm Tịnh Y, nàng cảm nhận sự sợ hãi lẫn quyết tâm trong tâm trí hắn.

Cuộc chiến diễn ra gấp gáp, từng đòn đánh đều chuẩn xác, phối hợp ăn ý. Thẩm Tịnh Y tung trâm bạc, từng chiêu thức uyển chuyển nhưng đầy sát khí, bảo vệ Tạ Trạm khỏi những mũi phi tiêu và bẫy pháp thuật. Họ nhận ra rằng, lòng trung thành không chỉ là của bản thân, mà còn từ những đồng minh mới vừa tìm được: một số quan viên cũ đã âm thầm theo dõi, sẵn sàng ra tay hỗ trợ nếu cần.

Sau khi đánh lùi kẻ tấn công, hai người đứng lặng giữa kho tài liệu hoàng cung, thở dốc. “Chúng ta không thể dừng lại,” – Tạ Trạm nói, tay lau mồ hôi, ánh mắt vẫn kiên định. – “Âm mưu còn sâu, và Vệ Hạo sẽ không buông tha.”

“Ta hiểu.” – Thẩm Tịnh Y đáp, nhìn hắn. – “Nhưng dù đường phía trước hiểm nguy thế nào, chúng ta sẽ đi cùng nhau. Lòng trung thành không chỉ là với chân bản Pháp Kinh, mà còn với nhau.”

Đêm hoàng cung tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió lùa qua các hành lang, rọi ánh sáng lên mái ngói cũ kỹ. Họ đứng sát bên nhau, ánh mắt giao nhau, như trao nhau một lời hứa im lặng: dù phải đối mặt với âm mưu, phản bội hay chiến tranh, họ sẽ cùng nhau bước tiếp, bảo vệ chân bản và tình cảm vừa chớm nở.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, phản chiếu trên giấy Pháp Kinh, dường như nhắc nhở họ rằng quyền lực đi cùng trách nhiệm, và những quyết định hôm nay sẽ định đoạt vận mệnh cả triều đình.

Họ biết, phía trước không chỉ là quyền lực và âm mưu, mà còn là những lựa chọn khó khăn, thử thách lòng trung thành, và đòi hỏi họ phải tin tưởng vào nhau tuyệt đối. Nhưng ánh sáng trong mắt họ, dù mệt mỏi, vẫn sáng ngời, soi đường qua đêm tối, dẫn lối đến những chương tiếp theo của số phận.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×