kiếp này, ta chỉ yêu mình chàng

Chương 8: Chân bản Pháp Kinh và bí mật triều đình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng xanh lam từ hộp sắt vừa tan, để lại trong Cấm Thư Các một bầu không khí tĩnh lặng đến rợn người. Tạ Trạm đứng trước hộp sắt, tay khẽ run khi chạm vào bề mặt kim loại lạnh lẽo. Hộp không chỉ chứa chân bản Ngọc Hư Pháp Kinh mà còn ẩn chứa cả những bí mật bị phong ấn suốt nhiều thế hệ. Mùi giấy cũ, mực và hương nến còn vương lại trên từng kệ sách, khiến mọi bước đi của họ trong gian phòng trở nên thận trọng.

Thẩm Tịnh Y đứng cạnh, mắt dõi theo Tạ Trạm, ánh mắt pha lẫn lo lắng và quyết tâm. “Ngươi thật sự định mở nó sao?” – nàng hỏi khẽ, giọng thì thầm nhưng đủ để cả căn phòng nghe thấy.

Tạ Trạm khẽ gật đầu, ánh mắt tập trung như sắt đá. “Đây không chỉ là quyền lực. Nó còn là câu trả lời cho những gì đã xảy ra với Thẩm gia và cha nàng. Nếu ta không mở, sẽ không ai biết được sự thật, và quá khứ sẽ mãi đè nặng lên cả chúng ta.”

Nàng cúi đầu, khẽ nắm tay hắn: “Ta sẽ đứng bên ngươi. Dù chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau chịu đựng.”

Hắn siết chặt tay nàng, cảm giác ấm áp lan tỏa qua từng ngón tay. Trong khoảnh khắc ấy, mọi nỗi sợ hãi, mọi đau đớn từ quá khứ như bị đẩy lùi, nhường chỗ cho quyết tâm vững chắc.

Tạ Trạm đưa tay lên, chạm vào chiếc khóa bằng đồng hình rồng chạm tinh xảo. Khi nhấc nắp hộp, một làn khói trắng bốc lên, ánh sáng từ giấy phép cổ hòa cùng ánh sáng xanh nhạt của các đèn dầu, khiến không gian như tràn đầy năng lượng huyền bí. Chân bản Ngọc Hư Pháp Kinh hiện ra trước mắt, những ký tự cổ xưa uốn lượn như những dòng sông bạc, phát ra ánh sáng mờ nhạt nhưng đủ khiến bất cứ ai trông thấy đều phải ngẩn người.

Thẩm Tịnh Y tiến đến, tay khẽ chạm vào giấy phép. Lúc ngón tay nàng chạm vào, một luồng năng lượng mạnh mẽ lan tỏa, khiến nàng lùi lại một bước, lòng như bị kéo vào ký ức xa xăm. Hình ảnh cha nàng xuất hiện, đôi mắt nghiêm nghị nhưng đầy yêu thương, giọng nói vang vọng: “Tịnh Y, nếu con muốn tìm sự thật, hãy luôn giữ vững chính nghĩa và trái tim mình.”

Nàng nắm chặt trâm bạc, nước mắt ứa ra: “Ta sẽ không để thất bại, cha à. Ta sẽ bảo vệ sự thật và bảo vệ người ta yêu.”

Tạ Trạm đứng bên, cảm giác dường như thời gian ngừng lại. Ánh sáng từ chân bản Pháp Kinh chiếu lên khuôn mặt hắn, làm lộ rõ sự kiên định và cả nỗi đau chưa bao giờ nói ra. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, như truyền cho nàng sức mạnh vô hình.

“Chúng ta cần lấy bản sao của những ký tự chính,” – hắn nói – “nhưng không được để lại dấu vết. Nếu Vệ Hạo hay triều đình biết, sẽ không chỉ là mạng sống của chúng ta gặp nguy hiểm, mà toàn bộ sự thật có thể biến mất vĩnh viễn.”

Hai người bắt đầu công việc sao chép, từng ký tự được ghi lại tỉ mỉ trên giấy ngọc pha lê mà Tạ Trạm mang theo. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng bút khẽ chạm giấy, hòa cùng nhịp tim đập dồn của cả hai. Mỗi ký tự sao chép xong đều như mở ra một phần bí mật, những dòng chữ cũ kể về mưu lược, về quyền lực, và về những âm mưu mà triều đình cố tình che giấu.

Khi sao chép đến đoạn nói về Vệ Hạo, cả hai cùng dừng lại. Trong ký tự, Vệ Hạo không chỉ là Ngự sử thống lĩnh mà còn âm thầm thao túng triều đình, đứng sau nhiều âm mưu để loại bỏ những người có khả năng đe dọa quyền lực của hắn. Thậm chí, có đoạn nhắc đến việc ông nội Tạ Trạm từng là đối thủ trực tiếp của Vệ Hạo, nhưng đã bị triệt hạ bằng một âm mưu đen tối mà không ai hay biết.

“Người này… âm hiểm hơn ta tưởng.” – Tạ Trạm thốt lên, giọng nặng trĩu.

“Vậy sao chúng ta có thể chống lại?” – Thẩm Tịnh Y hỏi, đôi mắt rực sáng.

“Chúng ta không chống lại một mình.” – Hắn đáp, ánh mắt nhìn thẳng về phía nàng. – “Chúng ta có nhau, và chúng ta có chân bản Pháp Kinh.”

Nàng cảm nhận được sức mạnh từ lời nói, một sự tự tin dần trỗi dậy. Trong lòng, nàng biết rằng không còn đường lùi. Bất cứ hiểm nguy nào phía trước cũng phải đối diện, miễn là bên cạnh còn Tạ Trạm.

Nhưng khoảnh khắc tĩnh lặng ấy không kéo dài. Một tiếng động nhẹ vang lên từ cánh cửa phụ, kéo cả hai về thực tại. Bóng dáng Vệ Hạo xuất hiện, tay cầm thanh kiếm ánh sáng tím. Ánh mắt hắn vẫn lạnh như băng, giọng nói đầy sát khí: “Ta đã chờ các ngươi lâu. Không ai có thể rời khỏi nơi này với chân bản Pháp Kinh mà sống sót.”

Tạ Trạm rút kiếm, bước lên trước, chắn lối nàng: “Chúng ta sẽ không để ngươi ngăn cản.”

Cuộc chiến nổ ra, ánh sáng kiếm và ánh sáng từ chân bản Pháp Kinh hòa vào nhau, tạo nên những vệt sáng lấp lánh khắp gian phòng. Tạ Trạm linh hoạt tránh né từng nhát kiếm, đồng thời tung ra những đòn chính xác để bảo vệ nàng. Thẩm Tịnh Y nhanh nhẹn, trâm bạc bay lượn, đánh bật những linh canh do Vệ Hạo triệu hồi từ ký tự pháp thuật.

Tiếng thép va chạm, ánh sáng bùng lên, kèm theo những luồng gió lạnh từ pháp thuật cổ quét qua. Tạ Trạm cảm nhận sức mạnh từ chân bản Pháp Kinh, nhờ đó phản ứng nhanh nhạy hơn. Nàng đứng phía sau, đôi mắt sáng rực, nắm chặt trâm bạc và bám sát hắn, mỗi động tác đều ăn khớp như đã tập luyện từ lâu.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Tạ Trạm nhận ra điều mà hắn chưa từng nghĩ tới: tình cảm dành cho Thẩm Tịnh Y đã vượt qua mọi nỗi sợ hãi và quá khứ tội lỗi. Hắn không chỉ muốn bảo vệ chân bản Pháp Kinh, mà còn muốn bảo vệ nàng, bảo vệ ánh mắt, nụ cười và cả trái tim đã giao phó.

Vệ Hạo lao lên, kiếm chém xuống, ánh sáng tím rực rỡ hắt lên trần nhà. Tạ Trạm dùng kiếm đỡ, đồng thời tung một đòn phản công, khiến Vệ Hạo phải lùi lại. Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Tịnh Y nắm lấy tay hắn, nhấn vào một ký tự cổ trên chân bản Pháp Kinh, kích hoạt một lớp phòng vệ bí mật. Ánh sáng xanh lam lan tỏa, xua đuổi Vệ Hạo và những linh canh, tạo ra một khoảng trống đủ để họ thoát ra.

Họ lùi lại, cùng nhau thở dốc, ánh mắt giao nhau trong sự mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm. Tạ Trạm nhìn nàng, giọng trầm: “Ta đã nói, sẽ không để quá khứ lặp lại. Và lần này, ta sẽ cùng nàng đối diện tất cả.”

Thẩm Tịnh Y gật đầu, nước mắt lăn dài trên má nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ: “Ta cũng vậy. Ta sẽ đi cùng ngươi, dù có phải bước qua biển lửa và giông bão.”

Khoảnh khắc ấy, gian Cấm Thư Các yên ắng trở lại. Chân bản Ngọc Hư Pháp Kinh nằm trước mắt họ, ánh sáng xanh lam lấp lánh, như đang chờ đợi những bàn tay xứng đáng. Họ biết rằng, phía trước không chỉ là quyền lực, mà còn là những bí mật của triều đình, những âm mưu chưa từng hé lộ, và những lựa chọn sẽ định đoạt số phận cả Thẩm gia lẫn Tạ Trạm.

Họ đứng sát bên nhau, tay vẫn nắm chặt, ánh trăng xuyên qua mái hiên chiếu lên khuôn mặt hai người, ánh mắt giao nhau, và một lời hứa âm thầm được trao: dù hiểm nguy có ra sao, dù triều đình có thù hận, họ sẽ cùng nhau bước tiếp, bảo vệ chân bản Pháp Kinh và cả trái tim của nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×