Mưa rơi không ngừng từ chiều đến tận đêm, như thể bầu trời cũng mệt mỏi muốn trút hết những thứ đang chất chứa trong lòng.
Tôi đứng bên lan can cầu, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại đã tắt màn hình, lòng bàn tay ướt sũng, lạnh buốt. Dưới chân là dòng nước đen ngòm chảy xiết, những cơn gió như lưỡi dao quất thẳng vào mặt, đau rát.
Trên màn hình trước khi tắt, vẫn còn lưu lại hình ảnh tôi không muốn thấy nhất: anh và cô ấy, tay trong tay, bước ra khỏi khách sạn.
“Anh chỉ xem cô ấy như em gái.”
Câu nói ấy từng là lời anh nói để dỗ tôi tin tưởng.
Còn bây giờ, nó chỉ là trò cười.
Tôi đã tin anh suốt năm năm.
Tin đến mức đánh mất chính mình.
Tôi là Lâm Hạ — nhà thiết kế trẻ từng được báo chí khen là “ngôi sao mới của giới thời trang”. Nhưng tất cả những gì tôi có được, đều sụp đổ chỉ trong một đêm.
Công ty tôi sáng lập cùng bạn thân – Trần Dung – bị rút vốn. Dự án mà tôi dồn tâm huyết bị người khác chiếm mất. Và người đứng sau tất cả… lại là người tôi yêu nhất – Trần Duật.
Anh nói:
“Anh xin lỗi. Anh buộc phải làm thế, vì công ty, vì tương lai của anh.”
Tôi cười, một nụ cười méo mó đến đau lòng.
Tương lai của anh, đổi lại bằng toàn bộ quá khứ của tôi.
Tôi không còn nơi nào để về.
Ngôi nhà chung từng là tổ ấm, giờ là căn hộ xa lạ, nơi người khác nằm trên chiếc giường tôi từng giữ ấm cho anh.
Mưa nặng hạt hơn. Tôi ngẩng đầu, cảm nhận từng giọt nước lạnh buốt rơi lên mi mắt.
Ký ức cứ ùa về — những ngày tôi làm việc đến khuya, anh mang cơm đến; những cái ôm lặng lẽ nơi góc hành lang; những lời hứa rằng “chúng ta sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường.”
Cuối con đường ấy… hóa ra chỉ có tôi.
Một chiếc xe chạy ngang, nước bắn tung tóe ướt sũng cả váy tôi. Người tài xế hạ kính, thoáng nhìn, rồi chạy đi như sợ phải chứng kiến thêm một điều gì đó.
Có lẽ, họ nhận ra — người con gái đứng giữa cầu trong mưa này, không còn ý định quay về nữa.
Tôi siết chặt tay vịn, hít một hơi sâu.
Gió thổi mạnh, mùi sắt rỉ và hơi nước hòa vào nhau, lạnh đến tận tim.
“Lâm Hạ, đến cuối cùng, mày đã vì ai mà sống?”
Không ai trả lời.
Chỉ có tiếng mưa đáp lại bằng những giọt nặng nề rơi xuống sông.
Tôi nhắm mắt, buông tay.
Khoảnh khắc cơ thể rơi tự do, mọi thứ bỗng lặng đi.
Không còn tiếng mưa, không còn đau, không còn nước mắt. Chỉ có cảm giác nhẹ bẫng, như thể tất cả gánh nặng đã rời khỏi mình.
Nước lạnh cắt vào da thịt. Tôi nghe tiếng tim mình đập một nhịp cuối cùng, rồi chìm dần.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ đến mẹ — người đã mất khi tôi còn bé.
Nếu có kiếp sau, tôi muốn làm người bình thường.
Không yêu quá sâu, không tin quá nhiều.
Chỉ sống một cuộc đời giản dị, yên bình, không ai có thể khiến mình tan nát thêm lần nữa.
Tôi không biết mình đã chìm trong bóng tối bao lâu.
Khi mở mắt ra, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy… là ánh nắng.
Ánh nắng vàng nhạt xuyên qua rèm cửa, đổ xuống sàn nhà gỗ, tạo thành những vệt sáng mờ. Không có mùi thuốc sát trùng, không có tiếng xe cứu thương, không có cảm giác nặng nề của bệnh viện.
Chỉ có mùi gỗ, mùi nắng và… một chút hương hoa nhài quen thuộc.
Tôi ngồi bật dậy.
Trước mắt là căn phòng nhỏ, gọn gàng — nhưng quen thuộc đến lạ.
Chiếc bàn làm việc cạnh cửa sổ, bộ bản vẽ còn dang dở, và tấm lịch treo tường.
Khi tôi nhìn kỹ, tim tôi như ngừng đập.
Ngày 4 tháng 5 năm 20xx.
Năm đó… là năm tôi mới ra trường, vừa nhận việc ở công ty thời trang nơi tôi gặp Trần Duật.
Năm đó, tôi vẫn còn là cô gái ngây ngô, tin rằng chỉ cần cố gắng là có thể nắm được hạnh phúc.
Tôi run rẩy bước đến gương.
Khuôn mặt phản chiếu trong gương vẫn là tôi — nhưng trẻ hơn, làn da mịn màng hơn, ánh mắt chưa nhuốm mệt mỏi.
Tôi sờ lên má mình, môi khẽ mấp máy.
“Mình… quay lại thật sao?”
Cảm giác sợ hãi, bối rối, rồi dần dần… là nước mắt.
Tôi bật khóc. Không phải vì đau đớn, mà vì không tin vào điều kỳ diệu đang xảy ra.
Tôi quay lại, thật sự quay lại — về trước khi mọi thứ bắt đầu.
Buổi sáng, tôi đi ra phố, gió nhẹ thổi qua tóc, mọi thứ trông lạ lẫm nhưng thân quen đến lạ.
Tiệm cà phê nhỏ ở góc đường vẫn mở, quán ăn sáng vẫn đông. Mọi người hối hả đi làm, nụ cười vô tư không gợn buồn.
Tôi ngồi xuống một quán nhỏ ven đường. Cô phục vụ mang đến ly sữa đậu nành nóng.
“Cô gái, hôm nay trông cô mệt lắm. Mới dậy sớm à?” – cô ấy hỏi, giọng vui vẻ.
“Vâng… có lẽ vậy.” – tôi cười.
Tôi nhìn dòng người qua lại ngoài kia.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy lòng mình bình yên đến lạ.
Điện thoại rung lên.
Màn hình hiện cái tên Trần Duật.
Tôi nhìn chằm chằm vài giây.
Ở kiếp trước, cuộc gọi này là khởi đầu cho tất cả — cho mối tình năm năm kết thúc bằng phản bội.
Nhưng lần này… tôi không bắt máy.
Tôi tắt chuông, đặt điện thoại úp xuống bàn, thổi nhẹ ly sữa nóng.
Tôi mỉm cười, nhỏ đến mức chính mình cũng không nghe thấy:
“Kiếp này, tôi không còn muốn làm lại câu chuyện cũ nữa.”
Buổi chiều, tôi quay lại căn phòng nhỏ, dọn dẹp, gấp quần áo, treo những bản vẽ cũ lên tường.
Cảm giác làm việc trong ánh nắng thật dễ chịu.
Khi tôi mở cửa sổ để lấy gió, bất ngờ có giọng nói trầm ấm vang lên từ căn hộ bên cạnh:
“Xin lỗi, cô có thể đưa giúp tôi cuộn dây rơi sang ban công không?”
Tôi giật mình, quay sang.
Một người đàn ông đang cúi xuống nhặt thứ gì đó, mái tóc nâu nhạt rối nhẹ trong nắng, áo sơ mi trắng xắn tay lên, lộ cổ tay gân xanh.
Tôi nhặt cuộn dây, đưa qua.
Anh ngẩng lên, đôi mắt màu nâu nhạt chạm vào tôi — ánh nhìn điềm tĩnh, sâu thẳm, như có gì đó không nói thành lời.
“Cảm ơn cô.” – anh nói, giọng nhẹ như gió.
Tôi khẽ gật đầu, định quay vào thì anh cười, một nụ cười nhàn nhạt nhưng khiến tim tôi bất giác chao đi.
“Tôi là Giang Thâm. Mới chuyển đến đây hôm qua.”
“Lâm Hạ.” – tôi đáp, hơi ngập ngừng.
“Tên đẹp.” – anh nói, rồi quay đi.
Chỉ là một cuộc đối thoại thoáng qua, nhưng khi cánh cửa sổ đóng lại, tôi vẫn còn nghe tiếng tim mình đập loạn.
Đêm ấy, tôi nằm trên giường, ánh trăng rọi qua cửa sổ, gió nhẹ lay rèm.
Tôi nhìn lên trần nhà, nhớ lại tất cả những gì đã trải qua.
Kiếp trước, tôi từng đánh mất bản thân vì một người không xứng đáng.
Kiếp này, tôi muốn sống khác đi — dù chỉ là sống cho mình, cũng là đủ.
“Mình đã rơi khỏi thế giới cũ, để tìm lại chính mình ở thế giới này.”
Tôi nhắm mắt lại.
Giữa những giấc mơ đan xen giữa quá khứ và hiện tại, tôi nghe thấy tiếng ai đó khẽ gọi tên mình:
“Lâm Hạ…”
Giọng nói đó… trầm thấp, dịu dàng, nhưng xa xăm như vọng lại từ nơi rất xa.
Tôi mở mắt, chỉ thấy bóng trăng trải dài trên sàn nhà.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong ánh nắng rực rỡ.
Một ngày mới bắt đầu — và lần đầu tiên, tôi thật sự muốn sống tiếp.