Ngày đầu tiên trọng sinh qua đi, Lâm Thanh nhận ra rằng thời gian là thứ quý giá nhất. Cô không còn muốn phí hoài nó cho những cảm xúc mù quáng hay những lựa chọn sai lầm như kiếp trước. Thanh ngồi bên bàn học, mở rộng tập nhật ký kiếp trước, đọc lại từng dòng mà cô từng ghi với tâm trạng đau khổ, hối hận.
Cô tự nhủ: “Lần này, em sẽ sống đúng với bản thân. Không xen vào tình yêu của người khác, không tự làm tổn thương chính mình, không mù quáng vì bất cứ ai. Em sẽ trưởng thành và tự do.”
Thanh bắt đầu lập kế hoạch chi tiết cho cuộc sống mới. Cô chia thời gian cho việc học tập, trau dồi kỹ năng mềm, thể dục thể thao, và tham gia các câu lạc bộ sinh viên để mở rộng mối quan hệ. Nhưng quan trọng hơn cả, cô học cách lắng nghe bản thân, hiểu rõ những gì mình thực sự muốn.
Một buổi sáng thứ Tư, Thanh đứng trước gương trong ký túc xá, chỉnh lại mái tóc và nhìn vào đôi mắt của chính mình. Trong gương, cô thấy một hình ảnh khác hẳn – một cô gái tự tin, kiên định, và không còn sợ hãi. Thanh mỉm cười:
“Đây mới là em. Lần này, em sẽ không để quá khứ chi phối cuộc sống.”
Buổi học chiều hôm đó, Thanh tham gia một buổi workshop về kỹ năng thuyết trình và giao tiếp. Cô đứng lên, mạnh dạn chia sẻ ý kiến của mình, cảm nhận ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn cùng lớp. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được giá trị bản thân không dựa vào tình yêu hay sự công nhận của người khác, mà hoàn toàn đến từ năng lực và sự tự tin.
Sau giờ học, Thanh quyết định bắt đầu một dự án cá nhân – mở blog chia sẻ kiến thức và kinh nghiệm học tập, phát triển bản thân, và những bài học từ kiếp trước. Cô muốn biến những sai lầm của mình thành kinh nghiệm để giúp chính bản thân và có thể là những người khác.
Hứa Tường, người bạn cùng lớp, tình cờ biết về dự án này. Anh đến gặp Thanh sau giờ học:
“Blog của cậu nghe thật thú vị. Nếu cậu cần người hỗ trợ, tớ sẵn sàng.”
Thanh hơi ngạc nhiên nhưng mỉm cười:
“Cảm ơn cậu. Nhưng lần này, em muốn thử tự làm trước. Biết đâu sẽ học được nhiều điều từ chính mình.”
Hứa Tường gật đầu, ánh mắt ánh lên sự khâm phục:
“Ừ, tớ hiểu. Nhưng nếu cần, đừng ngại nhé. Bạn bè mà.”
Những lời nói ấy khiến Thanh cảm thấy ấm lòng. Cô nhận ra rằng tình cảm chân thành đôi khi không cần dữ dội, không cần chiếm đoạt hay tranh giành. Chỉ cần xuất hiện đúng lúc, sẵn sàng ủng hộ, đó cũng là một dạng tình yêu và sự quan tâm tuyệt vời.
Trong những ngày tiếp theo, Thanh dành thời gian tự học các kỹ năng quản lý dự án, viết lách và phát triển blog. Mỗi ngày trôi qua, cô cảm thấy mình trưởng thành hơn, năng lực hơn, và quan trọng nhất là tự do hơn. Thanh không còn cảm giác bị ràng buộc bởi quá khứ, không còn bị chi phối bởi cảm xúc của người khác.
Một buổi tối, khi ánh đèn vàng chiếu lên bàn học, Thanh viết trong nhật ký:
“Hôm nay em đã dám đứng lên trước mọi người, nói ra suy nghĩ của mình. Em nhận ra rằng quyền lực và tự do thực sự nằm ở chính bản thân mình, không ai có thể trao tặng nếu bản thân không nắm lấy. Lần này, em sẽ không lạc lối.”
Cô đặt bút xuống, nhìn ra khung cửa sổ, nơi ánh trăng chiếu rọi nhẹ nhàng. Lâm Thanh hiểu rằng hành trình phía trước còn dài, nhưng mỗi bước đi giờ đây đều là bước đi của sự tự chủ, của trưởng thành, của hạnh phúc đích thực.
Và rồi, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô: không ai có thể quyết định hạnh phúc của em ngoài chính em. Thanh mỉm cười, cảm nhận một sức mạnh mới tràn đầy trong tim – sức mạnh của một kiếp sống thứ hai, của một cơ hội sửa sai, của một con người tự do.