Một tuần sau khi bắt đầu dự án blog cá nhân và các khóa học kỹ năng, Lâm Thanh nhận được email từ công ty thực tập: họ cần cô tham gia một dự án hợp tác giữa các trường đại học và doanh nghiệp. Dự án này đòi hỏi các sinh viên có khả năng quản lý, thuyết trình và làm việc nhóm – tất cả đều là những kỹ năng mà Thanh đã tích lũy từ khi trọng sinh.
Ngày đầu tiên dự án, Thanh bước vào phòng họp rộng lớn, nơi đã có một nhóm sinh viên và giảng viên. Khi ánh mắt cô quét qua các thành viên, cô chợt dừng lại, tim đập nhanh một nhịp – Dương Khải đang ngồi đó, vẫn vẻ điển trai, vẫn ánh mắt lạnh nhưng sâu lắng, vẫn nụ cười khiến người khác khó rời mắt.
Thanh lặng lẽ hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Lần này, em sẽ không để bản thân mù quáng nữa. Chỉ là đồng nghiệp, không hơn không kém.”
Dương Khải cũng nhận ra Thanh, ánh mắt anh thoáng ngạc nhiên nhưng không biểu lộ nhiều cảm xúc. Anh chỉ gật đầu chào cô một cách lịch sự. Thanh đáp lại bằng nụ cười nhẹ, bình thản, cố gắng để tâm trí không bị chi phối.
Buổi họp bắt đầu. Giảng viên giới thiệu đề tài dự án, chia nhóm và phân công nhiệm vụ. Thanh được xếp cùng Dương Khải, một sự trùng hợp khiến cô vừa hồi hộp vừa tỉnh táo. Cô biết rằng lần này, mọi tương tác sẽ quyết định hình ảnh cô trong mắt anh và chính bản thân cô – không còn tình cảm mù quáng, không còn lệ thuộc vào quá khứ.
Trong quá trình làm việc, Dương Khải thỉnh thoảng hỏi ý kiến Thanh, và cô trả lời một cách chuyên nghiệp, mạch lạc. Thanh cảm nhận ánh mắt anh không còn lạnh lùng như trước, thay vào đó là sự tôn trọng. Điều này khiến cô vừa bất ngờ, vừa thấy hài lòng – nhưng không đủ để làm trái tim cô loạn nhịp.
Một buổi trưa, khi nhóm làm việc trong phòng họp, Dương Khải đứng gần Thanh, hạ giọng:
“Cậu thay đổi nhiều so với hồi trước. Thật sự trưởng thành hơn hẳn.”
Thanh mỉm cười, không né tránh nhưng cũng không quá thân mật:
“Cảm ơn anh. Tôi nghĩ mỗi người đều có cơ hội để trưởng thành, đúng không?”
Dương Khải gật đầu, ánh mắt anh thoáng chút mềm mại:
“Ừ… đúng vậy.”
Khoảnh khắc ấy khiến Thanh nhận ra rằng, lần này, cô không còn bị chi phối bởi cảm xúc. Cô có thể đứng vững, giữ khoảng cách và làm việc chuyên nghiệp với Dương Khải mà không bị rối loạn hay đau lòng.
Những ngày tiếp theo, dự án tiếp tục. Thanh và Dương Khải trao đổi, thảo luận, đôi lúc bất đồng ý kiến nhưng luôn tìm cách hợp tác hiệu quả. Cô nhận thấy rằng, việc giữ khoảng cách không chỉ giúp cô bình tĩnh, mà còn giúp mối quan hệ giữa họ trở nên lành mạnh và tôn trọng.
Một buổi chiều, khi nhóm chuẩn bị báo cáo, Dương Khải bước lại bên Thanh, giọng anh trầm ấm:
“Cậu làm việc rất tốt. Tôi không nghĩ lần đầu gặp lại lại thấy cậu trưởng thành như vậy.”
Thanh gật đầu, đáp lại:
“Cảm ơn anh. Tôi nghĩ mỗi người đều có cơ hội sửa sai và trưởng thành. Quan trọng là biết tận dụng nó như thế nào.”
Dương Khải nhìn cô một lúc, rồi nở nụ cười nhẹ, ánh mắt như muốn nói điều gì nhưng không thốt ra. Thanh biết rằng cô đã đủ mạnh mẽ để bước qua những cảm xúc cũ, và quan trọng hơn, cô hiểu rằng hạnh phúc của mình không còn bị giam cầm bởi quá khứ.
Buổi làm việc kết thúc, Thanh rảo bước ra khỏi phòng họp, ngước nhìn bầu trời trong xanh. Cô mỉm cười, cảm nhận sự nhẹ nhõm và tự do – cảm giác mà kiếp trước cô chưa từng biết. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình thật sự làm chủ cuộc sống, và lần đầu tiên trái tim cô được nghỉ ngơi khỏi những lo lắng mù quáng.
Trên đường về, Thanh nghĩ về dự án, về Dương Khải, về cơ hội trọng sinh mà đời trao. Cô tự nhủ:
“Lần này, em sẽ không chạy theo ai. Em sẽ sống cho chính mình. Em sẽ trưởng thành, tự do và hạnh phúc.”
Và lần đầu tiên, cô cảm nhận rằng con đường phía trước, dù có thử thách, cũng đầy ánh sáng, đầy hi vọng – một con đường mà chỉ riêng cô mới quyết định được bước đi.