kiếp sau em tự do

Chương 9: Quan điểm về tình yêu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau một thời gian tập trung vào bản thân, Lâm Thanh nhận ra rằng tình yêu không còn là thứ quyết định hạnh phúc hay giá trị của cô. Kiếp trước, cô từng mù quáng vì tình cảm, chạy theo những người không dành trọn tâm ý cho mình. Kiếp này, cô muốn làm khác: yêu thương người khác nhưng không đánh mất chính mình.

Một buổi sáng, nhóm dự án được giao nhiệm vụ gặp trực tiếp các đối tác doanh nghiệp. Trong khi chuẩn bị tài liệu, Thanh nghe thấy tiếng Dương Khải trao đổi với trưởng nhóm:

“Cần đảm bảo tiến độ, đừng để sai sót.”

Thanh hít một hơi thật sâu, nhớ lại những kỷ niệm kiếp trước. Trái tim cô hơi nhói, nhưng lần này, thay vì để cảm xúc chi phối, cô tập trung vào nhiệm vụ của bản thân. Cô sắp xếp tài liệu, lập kế hoạch chi tiết, và sẵn sàng cho buổi thuyết trình.

Trong cuộc họp, Dương Khải đứng cạnh cô, đôi khi trao đổi ánh mắt. Thanh cảm nhận sự quen thuộc nhưng không còn xao xuyến hay lo lắng. Cô mỉm cười nhẹ, tự nhủ: “Anh ấy vẫn quan trọng, nhưng không quyết định cuộc sống của em.”

Buổi họp kết thúc, Dương Khải bước ra ngoài, ghé lại bên Thanh:

“Cậu làm việc rất chuyên nghiệp. Tôi không còn nghi ngờ về năng lực của cậu nữa.”

Thanh đáp lại bằng nụ cười bình thản:

“Cảm ơn anh. Lần này, tôi học cách đứng vững, làm tốt nhiệm vụ mà không để cảm xúc chen vào.”

Cuộc gặp gỡ này khiến Thanh nhận ra rằng, lần này cô có thể giữ khoảng cách khéo léo: vừa hợp tác hiệu quả, vừa không bị cuốn vào những rung động cũ. Cô bắt đầu xây dựng quan điểm rõ ràng về tình yêu: yêu là sự tôn trọng, đồng hành, và tự do, chứ không phải chiếm đoạt hay điều khiển.

Một buổi chiều khác, Thanh đi dạo cùng Hứa Tường. Họ trò chuyện về dự án, cuộc sống và cả những trải nghiệm riêng.

“Cậu dường như thay đổi rất nhiều so với trước đây,” Hứa Tường nhận xét.

“Ừ,” Thanh mỉm cười, “tôi đang học cách yêu bản thân, sống trọn vẹn với chính mình và biết cách giữ khoảng cách trong tình cảm.”

Hứa Tường gật đầu, ánh mắt anh dịu dàng:

“Tớ nghĩ đây mới là cách trưởng thành thực sự. Khi cậu hiểu và yêu bản thân, mọi mối quan hệ xung quanh đều trở nên tốt đẹp hơn.”

Trong tuần tiếp theo, Thanh gặp Dương Khải vài lần trong dự án, và cô học được cách chủ động kiểm soát cảm xúc, giữ thái độ chuyên nghiệp, đồng thời vẫn duy trì sự tôn trọng. Khi Dương Khải cố tình gần gũi, Thanh biết cách bình thản từ chối những tình huống có thể khiến cô rối loạn.

Một buổi tối, khi viết nhật ký, Thanh ghi lại:

“Hôm nay em học được rằng yêu không phải là mất mình. Em có thể tôn trọng và quan tâm người khác, nhưng vẫn giữ bản thân. Em hiểu rằng hạnh phúc không đến từ việc nắm giữ ai đó, mà từ cách em sống, cách em kiểm soát cảm xúc và tạo ra niềm vui riêng. Lần này, em trưởng thành và tự do.”

Cô đặt bút xuống, nhìn ra khung cửa sổ nơi ánh đèn vàng nhẹ nhàng chiếu qua. Lâm Thanh cảm nhận sự thanh thản và tự chủ lan tỏa trong lòng. Cô hiểu rằng lần này, trái tim mình đủ sức bình thản đối mặt với quá khứ, đủ sức yêu thương mà không đánh mất chính mình, và đủ sức để tự quyết định hạnh phúc riêng.

Và trong khoảnh khắc ấy, Lâm Thanh mỉm cười, nhận ra rằng cô đã bước thêm một bước quan trọng trên hành trình trưởng thành: biết yêu, biết từ chối, biết kiểm soát cảm xúc và tự tin sống cho bản thân – những điều kiếp trước cô chưa từng làm được.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×