Sau những tuần bận rộn với dự án và công việc, Lâm Thanh nhận ra rằng trưởng thành không chỉ nằm ở việc kiểm soát cảm xúc hay phát triển sự nghiệp, mà còn ở việc hiểu và yêu thương bản thân. Kiếp trước, cô chưa từng thực sự dành thời gian cho chính mình. Kiếp này, cô quyết định thay đổi.
Một buổi sáng cuối tuần, Thanh đi dạo quanh công viên gần ký túc xá. Không gian yên tĩnh, tiếng lá xào xạc trong gió và ánh nắng vàng dịu dàng chiếu qua kẽ lá khiến cô cảm thấy bình yên lạ thường. Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc hiện tại. Lần đầu tiên, trái tim cô không còn lo lắng hay trống rỗng. Cô chỉ đơn giản là sống.
Trong quá trình đi dạo, Thanh nhìn thấy một lớp học vẽ nhỏ được tổ chức ngoài trời. Một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu: “Tại sao không thử? Kiếp trước, em chưa từng dám thử những điều mình thích.”
Cô bước đến đăng ký tham gia. Người hướng dẫn lớp vẽ, một cô gái trẻ với nụ cười tươi, chào đón cô:
“Chào bạn, rất vui được gặp bạn! Hãy tận hưởng trải nghiệm và vẽ theo cảm xúc của mình nhé.”
Thanh ngồi xuống, cầm cọ vẽ và bắt đầu tạo ra những nét chấm phá đầu tiên. Không có áp lực, không ai đánh giá, cô chỉ thả mình theo cảm xúc và màu sắc. Cô nhận ra rằng, việc vẽ không chỉ là tạo ra hình ảnh, mà còn là cách cô khám phá bản thân, nhận diện cảm xúc và giải tỏa những căng thẳng tích tụ từ kiếp trước.
Khi hoàn thành bức tranh đầu tiên, Thanh nhìn vào tác phẩm của mình, nụ cười nở trên môi. Cô tự nhủ: “Thật ra, hạnh phúc không phải lúc nào cũng đến từ người khác. Nó có thể đến từ những điều nhỏ bé mà mình tự tạo ra.”
Sau lớp học, Thanh bắt đầu tìm kiếm thêm những sở thích mà cô từng bỏ lỡ: đọc sách, đi dạo, tham gia các câu lạc bộ nghệ thuật, và viết blog chia sẻ kinh nghiệm. Mỗi hoạt động đều mang đến cho cô niềm vui và sự tự do mà kiếp trước cô chưa từng cảm nhận.
Một chiều, khi Thanh ngồi trong quán cà phê viết bài cho blog, Hứa Tường đến ngồi cùng. Anh mỉm cười:
“Cậu trông vui vẻ hẳn ra. Có vẻ những sở thích mới giúp cậu thư giãn rất nhiều.”
Thanh gật đầu, mắt sáng lên:
“Đúng vậy. Lần này, em học cách yêu bản thân. Không phải chỉ tập trung vào người khác hay dự án, mà còn biết tạo niềm vui cho chính mình.”
Hứa Tường gật đầu, ánh mắt anh đầy sự khâm phục:
“Tớ rất vui vì cậu tìm thấy điều đó. Khi cậu yêu bản thân, mọi thứ xung quanh cũng trở nên nhẹ nhàng và tốt đẹp hơn.”
Thanh mỉm cười, cảm nhận sự thật trong lời nói ấy. Cô nhận ra rằng, hạnh phúc đích thực không chỉ là tình yêu hay thành công, mà còn là khả năng chăm sóc, tôn trọng và yêu thương chính mình.
Về ký túc xá, cô viết vào nhật ký:
“Hôm nay em học được rằng hạnh phúc có thể đến từ những điều rất nhỏ: một bức tranh, một cuốn sách, một buổi đi dạo trong công viên. Lần này, em đang học cách sống trọn vẹn, học cách yêu bản thân, và tạo ra niềm vui cho chính mình. Em cảm thấy tự do và thanh thản.”
Cô đặt bút xuống, nhìn ra cửa sổ nơi ánh trăng lấp lánh trên bầu trời đêm. Lâm Thanh nhận ra rằng, lần này, cuộc sống không còn là cuộc đua để được ai đó yêu thương hay công nhận. Nó là cuộc hành trình để cô khám phá, yêu thương và sống trọn vẹn với chính bản thân mình.
Và trong khoảnh khắc ấy, Thanh mỉm cười, cảm nhận sự tự do và hạnh phúc chân thật tràn ngập trong tim – một cảm giác mà kiếp trước cô chưa từng biết, và giờ đây, cô biết rằng mình hoàn toàn có quyền giữ lấy nó.