kiếp trước, ngươi và ta

Chương 1: Hồi ức trôi về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạ Miên chậm rãi mở mắt, nhưng cảm giác lúc này chẳng giống như những buổi sáng bình thường trước kia. Không phải ánh sáng vàng nhạt của phòng trọ hiện đại, mà là ánh sáng nhẹ nhàng lọt qua rèm cửa sổ phòng học của một ngôi nhà cổ, mùi hương trầm thanh tao lan tỏa, khiến cô suýt hít hụt hơi. Trống ngực đập mạnh, cô chợt nhận ra… đây không phải là thế giới cô từng quen.

Cô ngồi bật dậy, nhìn quanh căn phòng. Bốn bức tường được làm bằng gỗ sơn trơn, trên bàn có những vật dụng lạ lẫm: một bút lông, giấy bản cổ và vài quyển sách bọc vải đỏ. Hạ Miên chớp mắt vài lần, cố gắng ổn định tinh thần. “Chắc là mơ… chắc chắn là mơ…” – cô thầm nghĩ, nhưng khi cúi xuống nhặt bút lông, tay cô chạm vào giấy, cảm giác thật đến nỗi tim cô nhói lên.

Bên ngoài phòng, tiếng chim hót vang vọng. Hạ Miên đi đến cửa sổ, nhìn ra khoảng sân rộng, nơi vài người hầu đang quét sân và trồng hoa. Quần áo trên người cô – một bộ y phục màu lam nhạt, vạt áo dài quá đầu gối, chất liệu mềm mại nhưng không giống đồ hiện đại – khiến cô bất giác nhíu mày. “Đây… là đâu?” Cô lẩm bẩm, giọng nói vang nhẹ trong căn phòng tĩnh lặng.

Chưa kịp định thần, một hồi chuông vang lên từ xa, vừa vang vừa ngân dài, khiến cô sững sờ. Tại sao… mọi thứ lại quen mà lạ thế này? Cảm giác ký ức từ một kiếp trước trỗi dậy, những hình ảnh và âm thanh xa xăm ùa về khiến Hạ Miên run rẩy. Cô nhớ… một người. Một khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại in sâu trong tim cô đến mức không thể quên.

“Nam chính…” cô thầm gọi, nhưng âm thanh chỉ vang nhẹ trong lòng. Thật lạ, cô nhớ rõ ràng kiếp trước của mình, nhưng trí não hiện tại lại là của Hạ Miên – một cô gái bình thường sống ở thời hiện đại. Sự trùng sinh không chỉ đưa cô đến thời đại khác mà còn trao cho cô cơ hội sửa chữa sai lầm… nhưng với giá bao nhiêu, cô chưa biết.

Khi cô vừa bước ra sân, một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, hất nhẹ mái tóc đen dài ra sau lưng. Trên bậc thềm, một bóng người đứng sừng sững, ánh mắt lạnh lùng quan sát mọi thứ. Hạ Miên khẽ giật mình. Ánh mắt ấy… giống đến mức đáng sợ với khuôn mặt cô còn nhớ từ kiếp trước. Đó chính là anh – nam chính, “oan gia” kiếp trước của cô. Nhưng trong kiếp này, liệu anh có nhận ra cô? Hay chỉ coi cô là một người xa lạ?

Anh tiến đến gần, bước đi nhẹ như không phát ra tiếng, nhưng từng bước chân đều dội lên trong tâm trí Hạ Miên như tiếng trống. Ánh mắt anh sắc bén, có chút tò mò xen lẫn lạnh lùng. “Ngươi là ai?” – giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực, khiến cô không khỏi khựng lại.

Hạ Miên lúng túng, tay run run che trước ngực. “T… tôi… tôi là…” Cô nuốt nước bọt, muốn nói gì đó nhưng những lời nói trong cổ họng bỗng cứng lại. Cô phải thận trọng. Một lời nói sai có thể khiến anh nghi ngờ. Cô hít sâu, cố trấn tĩnh: “Tôi… là… khách của gia đình này, tên là Hạ Miên.”

Anh nhướng mày, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, như đang dò xét từng chi tiết. “Hạ Miên…” Anh lẩm nhẩm, khẩu hình gần như mấp máy tên cô. Dường như cái tên này gợi lại một chút gì đó trong ký ức của anh, nhưng anh nhanh chóng nén nó xuống. “Ngươi mới đến hay sao?”

Cô gật đầu, cố tỏ ra tự nhiên. Nhưng trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác phấn khích xen lẫn hồi hộp. Đây là cơ hội… cơ hội để sửa những sai lầm kiếp trước, để tiếp cận anh mà không bị đẩy ra. Cô mỉm cười, cố tình để ánh mắt nhìn anh trực diện: “Vâng… mới đến. Gia tộc có nhiệm vụ giao tôi đến đây, chăm sóc và học hỏi.”

Anh nhìn cô thêm một hồi lâu, rồi gật nhẹ, dường như đồng ý với câu trả lời, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên nét nghiêm nghị. “Ngươi đi theo tôi.” – Anh xoay người, bước đi mà không quay đầu lại. Hạ Miên theo sau, lòng dấy lên cảm giác vừa sợ vừa thích thú.

Trên đường đi, cô quan sát từng chi tiết xung quanh: căn nhà lớn, sân vườn có hồ nước nhỏ, hoa đào đang nở rộ, và những người hầu cận di chuyển đều tăm tắp như trong sách cổ. Mọi thứ đều giống hệt như ký ức kiếp trước, nhưng lại có chút gì đó lạ lẫm khiến cô phải tự nhủ: “Đúng rồi, đây là cơ hội… lần này phải làm khác.”

Đến một căn phòng rộng, anh chỉ vào một chiếc ghế gỗ đặt cạnh cửa sổ. “Ngươi sẽ ở đây.” – Anh nói gọn, rồi quay người rời đi, bước chân vang vọng trên sàn gỗ. Hạ Miên lặng nhìn theo bóng anh khuất dần. Cô ngồi xuống ghế, thở dài. Trái tim cô vẫn đập nhanh, nhưng lần này không còn sợ hãi, mà là một niềm quyết tâm.

Cô mở rộng đôi tay, hít một hơi thật sâu. “Hạ Miên… lần này, ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội.” – Cô thì thầm, vừa là với bản thân, vừa như một lời nhắn gửi đến anh, người mà cô biết sẽ lại xuất hiện trong kiếp này như một định mệnh.

Đêm đến, căn phòng lặng yên, chỉ còn ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt cô. Hạ Miên nhắm mắt lại, ký ức kiếp trước lại hiện về – những tranh cãi, những hiểu lầm, những phút giây ấm áp hiếm hoi. Cô biết rằng cuộc gặp gỡ này không đơn giản, rằng anh – nam chính kiếp này – sẽ là thử thách lớn nhất, nhưng cũng là cơ hội duy nhất để cô và anh viết lại câu chuyện chưa hoàn thiện của kiếp trước.

Và rồi, cô thiếp đi trong ánh trăng, mang theo quyết tâm, sự hồi hộp, và một trái tim vừa lo sợ vừa rạo rực – vì biết rằng, từ giây phút này, kiếp này của cô sẽ bắt đầu một chương mới, nhưng cũng đầy sóng gió, trêu ngươi và… lãng mạn đến khó cưỡng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×