kiếp trước, ngươi và ta

Chương 2: Gặp lại oan gia


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Hạ Miên tỉnh dậy trong căn phòng gỗ tĩnh lặng. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật làn da trắng mịn của cô gái trùng sinh. Cô ngồi dậy, nhìn xung quanh, cảm giác vừa quen vừa lạ khiến tim cô vẫn đập nhanh. “Phải rồi… hôm nay là ngày đầu tiên mình bước chân vào cuộc sống kiếp này.” – cô thì thầm, tự nhủ phải bình tĩnh.

Nhưng vừa đặt chân xuống sàn, một giọng nói vang lên từ phía cửa:

“Ngươi ăn sáng chưa?”

Hạ Miên giật mình, quay lại. Trước mặt cô là anh – nam chính, đang đứng trong khung cửa, ánh mắt sắc bén nhưng lại có chút tò mò. Chiếc áo dài màu đen, vạt áo gọn gàng, làm anh trông vừa nghiêm nghị vừa kiêu hãnh.

Cô khẽ cúi đầu: “Chưa… tôi chưa ăn.”

Anh nhíu mày, ánh mắt dường như vừa khó chịu vừa thích thú: “Vậy đi theo ta.”

Hạ Miên chỉ còn biết lặng lẽ theo anh xuống phòng ăn. Từng bước chân anh vang lên, khiến cô vừa hồi hộp vừa bồn chồn. Cô nghĩ: Lần này phải cẩn thận, không được làm gì sai…

Phòng ăn rộng rãi, bàn ghế bằng gỗ chạm trổ tinh xảo, bày biện đơn giản mà đẹp mắt. Một vài người hầu đang chuẩn bị bữa sáng, mùi cháo nóng hổi, bánh bao và trà thơm lan tỏa khắp không gian. Hạ Miên chưa kịp lấy gì, anh đã rút một chiếc ghế, chỉ vào chỗ trống:

“Ngồi đây.”

Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, lòng dậy lên một cảm giác vừa thân quen vừa lạ. Khi cô vừa cúi xuống gắp một chiếc bánh bao, một chiếc bát sứ rơi xuống sàn, phát ra tiếng va chạm vang vọng. Mọi người trong phòng quay lại nhìn, và… anh cũng không ngoại lệ. Ánh mắt anh dừng lại nơi cô, rồi dường như nhíu mày một cách không giấu giếm.

Hạ Miên đỏ mặt, vội cúi xuống nhặt bát. “Xin lỗi… tôi… tôi không cố ý.”

Anh hừ nhẹ, nhưng không nói gì thêm, chỉ nhướng mày một cách kỳ lạ. Hạ Miên chợt nhớ… trong kiếp trước, anh từng hay trêu cô mỗi khi cô mắc lỗi. Lần này cũng vậy, dường như định mệnh lại lặp lại. Cô cười thầm, vừa lo vừa thích thú: Có vẻ anh vẫn giữ nguyên tính cách…

Sau bữa sáng, anh dẫn Hạ Miên ra sân, nơi có một khu vườn nhỏ với những luống hoa đào đang nở rực rỡ. Ánh nắng chiếu lên cánh hoa hồng nhạt, làm không gian trở nên thơ mộng. Nhưng thay vì cảm giác lãng mạn, Hạ Miên lại thấy một “cạm bẫy” tiềm ẩn.

Anh dừng lại trước cô, ánh mắt vẫn sắc lạnh, nhưng dường như ánh lên chút tò mò:

“Ngươi… không sợ bẩn chứ?”

Hạ Miên nhíu mày: “Bẩn? Tôi…” Cô chưa kịp nói xong, anh đã bước đến, dùng tay chỉ vào một luống đất vừa mới trồng hoa. “Đi thử chăm sóc đi, nếu làm hỏng, sẽ không tha.”

Cô tròn mắt, chưa hiểu gì: “Chăm sóc… hoa?”

Anh gật, rồi quay người đi thẳng, để lại Hạ Miên đứng trơ mắt giữa sân vườn. Cô lẩm bẩm: Anh này… có vẻ vẫn khó gần như kiếp trước… nhưng lần này mình sẽ không bỏ cuộc.

Hạ Miên bước tới luống hoa, cúi xuống nhìn đất ẩm. Cô hít sâu, bắt đầu chăm sóc những cây hoa đào nhỏ. Tay cô run run vì vừa lạ vừa hồi hộp, nhưng cô vẫn kiên trì. Không ngờ, khi cô vừa nhấc một cây con lên, đất rơi tung tóe… trúng thẳng vào chân anh.

“Á…!” – anh hốt hoảng, lùi lại một bước, nhưng mắt vẫn sắc lạnh nhìn cô.

Hạ Miên vội quay lại: “Xin lỗi… tôi không cố ý…”

Anh hừ nhẹ, cúi người nhặt cây con, mắt liếc cô: “Ngươi biết cách chăm không?”

Cô đỏ mặt, lắc đầu: “Chưa… nhưng tôi sẽ học.”

Một khoảng im lặng kéo dài. Hạ Miên cảm thấy tim đập mạnh, ánh mắt anh như soi thấu mọi suy nghĩ. Rồi, bất ngờ, anh đưa tay chỉ cho cô cách trồng cây, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng:

“Đặt cây thẳng, đất phải nén chặt, tưới nước vừa đủ…”

Hạ Miên chăm chú làm theo, từng bước một, vừa sợ vừa phấn khích. Cô tự nhủ: Lần này nhất định sẽ làm đúng, không làm anh thất vọng.

Nhưng đời không bao giờ thuận lợi đến vậy. Khi cô cúi xuống nhấc bình nước, chẳng may đổ một chút lên vạt áo anh. Anh nhíu mày, nhưng không nổi giận, chỉ lạnh lùng nhìn cô:

“Cẩn thận hơn.”

Hạ Miên đỏ mặt, cúi gằm. Cô muốn nói gì đó để bù đắp, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Bầu không khí vừa căng thẳng vừa thú vị khiến cô cảm giác tim mình đập nhanh.

Sau khi trồng xong, anh quay đi, không nói thêm lời nào. Hạ Miên thở phào, nhưng rồi liếc theo bóng lưng anh, vẫn thấy tim mình loạn nhịp. Cô biết rằng… kiếp này, chuyện với anh sẽ không hề dễ dàng.

Chiều hôm đó, Hạ Miên đi dạo quanh vườn để ghi nhớ từng góc, từng luống hoa. Cô vô tình nhìn thấy anh đứng bên hồ nước, ánh mắt nhìn xuống mặt hồ phản chiếu như đang suy tư điều gì đó. Cô dừng bước, nhìn anh hồi lâu, tự nhủ: Lần này mình phải tinh tế, từng bước một, không thể hấp tấp.

Bỗng dưng, một cơn gió thổi qua, làm tóc cô bay vương vãi trước mặt anh. Anh nhíu mày, rồi lại khẽ hừ, tay vẫn khẽ chạm vào mặt hồ, tạo những gợn sóng nhỏ. Hạ Miên nhìn theo, thấy anh vẫn giữ khoảng cách nhưng ánh mắt đầy quan sát. Một phần cô cảm thấy hạnh phúc: dù lạnh lùng, anh vẫn để ý đến cô.

Khi màn đêm buông xuống, Hạ Miên trở về phòng. Cô ngồi xuống bàn, mở sách ghi chép những gì vừa học hôm nay. Từng bước chân, từng ánh mắt anh, từng lời nói lạnh lùng nhưng quan tâm – tất cả đều in sâu vào trí nhớ cô. Cô biết rằng, cuộc gặp gỡ này sẽ là khởi đầu cho một mối quan hệ vừa vui vừa đau – nhưng cô sẵn sàng.

Cô tự nhủ: Lần này, không để kiếp trước lặp lại. Lần này, ta sẽ khiến anh hiểu, anh và ta… thuộc về nhau.

Và rồi, Hạ Miên nhắm mắt lại, nghe tiếng gió thổi qua cửa sổ, mang theo hương hoa đào và chút gì đó như nhắc nhở: “Oan gia kiếp trước, liệu kiếp này có phải sẽ là duyên phận?”

Ánh trăng xuyên qua khung cửa, chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật vẻ quyết tâm và hồi hộp. Đêm nay, Hạ Miên sẽ ngủ với bao nhiêu suy nghĩ, dự định và cả… sự trông chờ cho ngày mai – nơi cô sẽ lại gặp anh, người đã in sâu vào kiếp trước, và giờ đây là kiếp này… định mệnh của cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×