kiếp trước, ngươi và ta

Chương 4: Bắt đầu tiếp cận


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, Hạ Miên thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Cô tự nhủ: Hôm nay sẽ là một ngày khác, ta phải kiên nhẫn và tinh tế. Lần này, không để kiếp trước lặp lại.

Khi cô bước ra khỏi phòng, đã thấy anh đứng ngay hành lang, ánh mắt sắc lạnh nhưng tinh anh vẫn lóe lên sự quan sát. Anh nhướng mày, giọng nói trầm:

“Đi theo ta.”

Cô vội gật đầu, cố giữ vẻ tự nhiên. Nhưng lòng cô vẫn lo lắng. Kiếp trước, mỗi lần tiếp xúc với anh đều là một thử thách, và kiếp này cũng không ngoại lệ.

Anh dẫn cô đến một khu vườn rộng, nơi có luống hoa và hồ nước, nhưng hôm nay, anh không giao nhiệm vụ chăm sóc cây hay dọn dẹp. Thay vào đó, anh kéo Hạ Miên đến một khu vực nơi những bức tượng nhỏ bằng đá được xếp thành hình tròn.

“Ngươi biết trò chơi này không?” – anh hỏi.

Hạ Miên nhìn quanh, hơi bối rối: “Trò chơi…?”

Anh nhếch mép, ánh mắt sắc lạnh nhưng mang theo chút tinh nghịch:

“Đây là trò thử trí thông minh và phản xạ. Nếu ngươi thắng, sẽ được ưu tiên lựa chọn công việc trong ngày. Nếu thua… sẽ phải làm việc nặng hơn.”

Hạ Miên hít sâu, cố gắng bình tĩnh: Lần này, ta sẽ không sợ. Phải chiến thắng, dù là trò chơi nhỏ cũng sẽ khiến anh để ý.

Trò chơi bắt đầu. Anh đứng đối diện cô, nhịp điệu từng bước đều chuẩn xác, như đang thử thách cô. Hạ Miên cố gắng theo kịp, mắt quan sát từng động tác của anh. Nhưng chỉ vài phút sau, cô sơ suất, một bức tượng bị đẩy lệch. Anh nhướng mày, ánh mắt sắc như dao:

“Chậm quá. Ngươi chưa theo kịp.”

Cô đỏ mặt, cúi xuống chỉnh lại bức tượng, nhưng trong lòng lại nảy ra ý nghĩ tinh nghịch: Lần này, ta sẽ khiến anh bất ngờ.

Cô giả vờ làm như không tập trung, rồi bất ngờ nhấc một bức tượng lớn hơn lên, đẩy nhẹ nhưng chính xác vào chỗ anh chưa kịp phòng. Anh giật mình, nhíu mày, ánh mắt lóe lên chút kinh ngạc.

“Không tệ.” – Anh hừ nhẹ, nhưng trong lòng có chút ấn tượng.

Hạ Miên mỉm cười thầm: Lần này, mình đã làm anh chú ý rồi.

Sau trò chơi, anh dẫn cô đi dạo quanh khu vườn, vừa đi vừa quan sát cô. Hạ Miên cảm nhận được ánh mắt anh theo dõi từng cử chỉ, từng bước đi. Cô biết, nam chính vẫn giữ khoảng cách, nhưng dường như đang dần quen với sự hiện diện của cô.

Bỗng nhiên, một cơn gió thổi qua, làm mái tóc Hạ Miên bay ra trước mặt anh. Anh nhíu mày, bước tới, cúi xuống chỉnh mái tóc cho cô. Cô đỏ mặt, vội quay đi, nhưng không thể che giấu nụ cười thẹn thùng. Khoảnh khắc ấy, giữa hai người, một sự im lặng vừa thoải mái vừa căng thẳng lan tỏa.

Trưa đến, Hạ Miên cùng anh nghỉ ngơi bên hồ. Anh ngồi xuống, tay chạm nhẹ vào mặt nước, tạo ra những gợn sóng nhỏ. Hạ Miên đứng cạnh, chăm chú nhìn anh. Khoảnh khắc ấy, trái tim cô lại rung động, và cô biết, kiếp này, mọi chuyện sẽ không hề dễ dàng.

Chiều đến, anh giao cho cô nhiệm vụ mới: dọn dẹp và sắp xếp kho thảo mộc. Hạ Miên chăm chú làm việc, nhưng không quên để mắt tới anh. Mỗi lần anh đi qua, ánh mắt anh lướt qua cô, và cô cảm nhận được sự quan sát tỉ mỉ. Cô tự nhủ: Anh đang để ý, nhưng không thừa nhận. Phải tinh tế hơn.

Khi cô đang nhặt một lọ thảo mộc rơi xuống sàn, anh bất ngờ xuất hiện, đưa tay giúp cô nhặt lên. Ánh mắt anh nhìn cô một cách khó đoán:

“Cẩn thận hơn.”

Cô mỉm cười thẹn thùng: “Vâng… tôi sẽ cố gắng.”

Nhưng chỉ vài phút sau, khi cô quay đi, vô tình đụng phải một lọ thảo mộc khác, khiến nó rơi vỡ. Anh nhíu mày, nhưng lần này không nói gì. Cô nhìn anh, thấy ánh mắt thoáng một chút mềm mại, nhưng nhanh chóng trở lại lạnh lùng.

Tối đến, Hạ Miên trở về phòng, mở sách ghi chép lại những gì đã học hôm nay. Cô ghi chú từng chi tiết, từng cử chỉ của anh, từ ánh mắt, cách anh đứng, đến cách anh nói chuyện. Mỗi thứ đều khiến trái tim cô rung động.

Trước khi nhắm mắt, Hạ Miên thầm nhủ: Lần này, ta sẽ không bỏ cuộc. Lần này, ta sẽ khiến anh hiểu, rằng kiếp này, chúng ta không còn là oan gia chỉ biết cãi vã, mà là những người thuộc về nhau.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật vẻ quyết tâm và hồi hộp. Cô nhắm mắt, mang theo bao suy nghĩ, dự định và sự trông chờ cho ngày mai – nơi cô sẽ lại gặp anh, người đã in sâu vào kiếp trước, và giờ đây là kiếp này… định mệnh của cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×