kiếp trước, ngươi và ta

Chương 3: Trò chơi của oan gia


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ phòng Hạ Miên, rọi lên khuôn mặt còn đang lơ mơ. Cô chớp mắt vài lần, cảm nhận được không khí trong lành của khu vườn cổ xưa ngoài cửa sổ. Nhưng lần này, cô không dám ngủ thêm, bởi vì cô biết rằng, một ngày mới ở kiếp này sẽ không hề yên bình.

Khi vừa bước chân ra khỏi phòng, Hạ Miên đã gặp anh – nam chính, đang đứng đó với ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy tò mò. Anh giơ một tay, ra hiệu cô đi theo. Không kịp trả lời, cô vội chạy theo, tim đập thình thịch. Cảm giác quen thuộc từ kiếp trước ùa về, khiến cô vừa hồi hộp vừa e dè: lần này phải cẩn thận từng bước một.

Anh dẫn cô đến một khu vườn rộng hơn, nơi có nhiều luống hoa và một hồ nước nhỏ. Một vài người hầu đang làm việc, nhưng khi nhìn thấy anh và Hạ Miên, họ liền cúi đầu chào. Anh không để ý, chỉ nghiêm nghị nói:

“Ngươi phải học cách làm việc tại đây. Mỗi hành động đều có quy tắc.”

Hạ Miên gật đầu, cố tỏ ra nghiêm túc. Nhưng trong lòng, cô lại nảy ra một ý nghĩ tinh nghịch: Kiếp này, ta sẽ dùng trò trêu chọc để gần gũi anh, nhưng phải khéo léo…

Anh giao cho cô nhiệm vụ dọn dẹp luống hoa mới trồng. Khi cô đang chăm chú làm việc, một chiếc lá khô bay thẳng vào mặt cô. Hạ Miên giật mình, nhìn lên thì thấy anh đứng đó, nở nụ cười nhạt:

“Cẩn thận hơn. Lá này cũng có thể làm hỏng công việc.”

Cô đỏ mặt, lẩm bẩm: “Vâng… tôi sẽ chú ý.”

Nhưng chỉ vài phút sau, Hạ Miên bất cẩn để đất rơi vào tay anh khi vô tình chạm phải cây. Anh hừ nhẹ, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô:

“Ngươi thật sự không biết gì về công việc sao?”

Cô cắn môi, vừa xấu hổ vừa ấm ức. “Tôi… tôi chưa từng làm, nhưng sẽ học.”

Anh nhướng mày, rồi bước đến chỉ cách cô chăm sóc cây. Từng cử chỉ của anh, dù lạnh lùng, nhưng lại khiến trái tim Hạ Miên rung động. Cô cố giấu cảm xúc, nhưng không thể phủ nhận rằng, ánh mắt anh đang soi thấu mọi hành động của cô.

Đến trưa, họ được nghỉ. Hạ Miên đi ra hồ nước để rửa tay, vô tình nhìn thấy phản chiếu của anh trong mặt nước. Anh đứng đó, lặng lẽ quan sát cô, ánh mắt sâu thẳm khó đoán. Cô hít một hơi dài, tự nhủ: Anh vẫn vậy… lạnh lùng, nhưng không thể rời mắt khỏi ta…

Bỗng nhiên, một cơn gió thổi qua, làm mái tóc Hạ Miên bay ra trước mặt anh. Anh nhíu mày, bước tới, cúi xuống chỉnh mái tóc cho cô. Cô đỏ mặt, vội quay đi, nhưng không thể che giấu nụ cười thẹn thùng.

Chiều đến, Hạ Miên cùng anh tiếp tục công việc. Khi cô nhấc bình nước để tưới cây, chẳng may nước tràn ra, làm ướt phần vạt áo anh. Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng không nổi giận, chỉ nói một câu đơn giản:

“Cẩn thận hơn.”

Cô cúi đầu, vừa xấu hổ vừa muốn cãi lại, nhưng rồi nghĩ: Lần này, không được nổi nóng. Phải kiên nhẫn, từng bước một.

Sau buổi chiều, họ dừng lại nghỉ ngơi bên hồ. Anh ngồi xuống, lấy tay hất nhẹ gợn sóng trên mặt nước. Hạ Miên đứng cạnh, nhìn anh chăm chú. Khoảnh khắc ấy, giữa hai người, một sự im lặng vừa thoải mái vừa căng thẳng. Cô cảm nhận được trái tim mình đập nhanh hơn bình thường.

Anh quay sang, ánh mắt nhìn thẳng vào cô:

“Ngươi… có vẻ khác so với kiếp trước.”

Cô hơi giật mình, nhưng vẫn mỉm cười:

“Có lẽ… ta đã học được nhiều điều.”

Anh hừ nhẹ, nhưng dường như ánh mắt bớt lạnh đi một chút. Cô nhận ra rằng, lần này, anh không còn hoàn toàn thờ ơ, mà đang quan sát cô, thử thách cô theo cách riêng của mình.

Tối đến, Hạ Miên trở về phòng, mở sách ghi chép lại những gì đã học hôm nay. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt anh, đều khiến trái tim cô rộn ràng. Cô biết rằng, kiếp này, mọi chuyện sẽ không dễ dàng, nhưng cô sẵn sàng đối mặt.

Trước khi nhắm mắt, Hạ Miên thầm nhủ: Lần này, ta sẽ không để kiếp trước lặp lại. Lần này, ta sẽ khiến anh hiểu, chúng ta… thuộc về nhau.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt cô, làm nổi bật vẻ quyết tâm và hồi hộp. Cô nhắm mắt, mang theo bao suy nghĩ, dự định và sự trông chờ cho ngày mai – nơi cô sẽ lại gặp anh, người đã in sâu vào kiếp trước, và giờ đây là kiếp này… định mệnh của cô.

Hạ Miên nhắm mắt, nhưng trong lòng vẫn lo lắng về những tình huống bất ngờ mà anh sẽ tạo ra. Cô biết rằng, nam chính không chỉ lạnh lùng mà còn tinh tế, mỗi hành động đều ẩn chứa thử thách.

Ngày hôm sau, ánh nắng vừa ló dạng, Hạ Miên lại gặp anh ngay cửa phòng. Anh nhướng mày, ánh mắt như dò xét từng chi tiết trên cơ thể cô:

“Ngươi… sẵn sàng chưa?”

Cô gật đầu, vừa lo lắng vừa hứng thú. Lần này, cô biết rằng, họ sẽ bước vào một trò chơi mới – trò chơi của oan gia, nơi từng lời nói, từng cử chỉ đều có thể tạo ra hiểu lầm hoặc thậm chí là rung động.

Cô cười thầm, tự nhủ: Lần này, mình sẽ chủ động. Mình sẽ khiến anh phải chú ý đến mình… không còn là kiếp trước, lần này là của riêng mình.

Và trò chơi bắt đầu – một trò chơi đầy thử thách, đầy trêu chọc, nhưng cũng đầy hy vọng và tình cảm. Hạ Miên biết, kiếp này sẽ là cơ hội để cô sửa những lỗi lầm của kiếp trước… và có lẽ, tìm thấy tình yêu thật sự với anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×