"Các chị đừng quên, Lâm Kiều Kiều đã làm bao nhiêu chuyện xấu!"
"Vị đồng chí này, lời chị nói không đúng, phải dùng quan điểm phát triển để nhìn nhận sự việc, biết đâu Lâm Kiều Kiều đã thay đổi thì sao?"
"À đúng rồi, mùi thơm sáng nay mọi người đều ngửi thấy chứ? Đoán xem từ nhà ai bay ra?"
"Chị đừng bảo là do Lâm Kiều Kiều làm đấy?"
"Đúng là như vậy!"
"Sao có thể! Chắc chắn chị nhìn nhầm rồi!"
"Diệp Hi Ninh mới đến, nhà lão Viên đã ăn sáng xong, bát đũa cũng rửa sạch sẽ rồi, Thanh Sơn nhiều nhất chỉ biết nấu cháo, lão Viên bị thương không thể động đậy, không lẽ cơm này là Hương Hương hai tuổi nấu sao?"
"Tôi làm chứng! Sáng nay, tôi thấy Lâm Kiều Kiều ra biển, lúc về còn nhặt được rất nhiều hải sản."
"Các chị đừng lạc đề được không? Bây giờ chúng ta đang nói chuyện Lâm Kiều Kiều đánh người, không nói chuyện cô ta nấu cơm!"
"Tôi cũng không nói chuyện cô ta nấu cơm, chỉ nói là nên dùng quan điểm phát triển để nhìn nhận con người và sự việc, biết đâu Lâm Kiều Kiều đã thay đổi thì sao?"
"Cô đừng có nói bừa! Nếu Lâm Kiều Kiều mà có thể thay đổi thì tôi viết ngược họ của mình!"
Diệp Hi Ninh nghe mọi người bàn tán chuyện Lâm Kiều Kiều nấu cơm, sợ Lâm Kiều Kiều được tiếng tốt, cô ta lập tức lau nước mắt nói: "Tôi không đánh cô ta, là cô ta thấy tôi cầm quần áo bẩn ra ngoài, thấy tôi không vừa mắt, không nói hai lời đã đánh tôi."
"Các anh chị em xem, quần áo còn ở đây này!"
Lâm Kiều Kiều chỉ vào vết bùn trên ống quần: "Mọi người xem đây, là cô ta đá tôi trước, tôi mới đánh trả!"
"Còn nữa, cô ta là một cô gái chưa chồng mà không biết giữ ý, lại còn đi giặt qυầи ɭóŧ cho lão Viên nhà tôi, các chị em dâu, các chị thấy có hợp lý không?"
Những người phụ nữ đồng thanh hô lớn: "Không hợp lý."
Những người đàn ông thì không nghĩ vậy, ngược lại còn thấy Lâm Kiều Kiều vô cớ gây sự: "Chỉ có hai bộ quần áo thôi mà có gì to tát đâu, đồng chí Diệp tốt bụng như vậy, sao cô lại có thể nói cô ấy như thế?"
Lâm Kiều Kiều cười tủm tỉm nhìn anh ta: "Vị đồng chí này, nếu như vợ anh giặt qυầи ɭóŧ cho lão Viên thì sao?"
Nụ cười trên mặt người đàn ông kia lập tức cứng đờ, anh ta trừng mắt nhìn Lâm Kiều Kiều với vẻ không vui: "Sao có thể chứ!"
Lâm Kiều Kiều nhìn cơ mặt cứng đờ của anh ta, mỉm cười: "Anh cứ nói được hay không đi?"
"Được? Hay không được? Câu hỏi này khó trả lời lắm sao?"
Cô biết người đàn ông này không có ác ý gì chỉ là thích hóng hớt, ở đây châm dầu vào lửa.
Nhưng… Điều đó không có nghĩa là cô dễ bị bắt nạt.
Kiếp trước, cô đúng là dịu dàng đáng yêu!
Nhưng đổi lại được gì?
Tra nam tiện nữ làm chuyện bậy bạ trong ngôi nhà mà cô đã dày công vun vén, còn liên thủ đẩy cô từ trên lầu xuống.
Kiếp này cô tuyệt đối sẽ không làm con cừu non yếu đuối nữa!
Anh ta không trả lời, người khác lại thay anh ta trả lời: "Nhất định là không được!"
"Nhà tôi chắc chắn sẽ ầm ĩ với tôi!"
Ánh mắt Lâm Kiều Kiều vẫn dừng lại trên người người đàn ông kia, cô nhướng mày với anh ta: "Anh xem, một lý lẽ đơn giản như vậy, mọi người đều hiểu, riêng anh lại không hiểu, tôi còn nghi ngờ anh có phải đã nhận được lợi ích gì từ Diệp Hi Ninh mới nói giúp cô ta hay không."
Cô vừa nói xong, vợ của người đàn ông kia lập tức đi tới, túm lấy tai anh ta: "Nói! Anh nhận được lợi ích gì từ Diệp Hi Ninh? Về nhà khai thật cho rõ ràng! Không nói rõ ràng, tối nay đừng hòng chui vào chăn của bà!"
Họ vừa đi, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Diệp Hi Ninh, mọi người đều bàn tán xôn xao.
"Một cô gái lớn như vậy rồi còn không biết giữ ý sao? Con gái nhà tôi mới sáu tuổi, đã biết tránh mặt bố rồi."