Kiều Thê Vừa Ngọt Vừa Ấm Áp, Quân Nhân Cao Lãnh Không Thể Không Yêu

Chương 8:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Viên Thanh Sơn nhận ra ánh mắt Lâm Kiều Kiều đang nhìn về phía này, vội vàng bế em gái nghiêng người sang một bên, che chắn cho em. Chỉ chừa cho cô một bên mặt. Người phụ nữ xấu xa muốn bán em gái cho bọn buôn người, không thể để cô đắc ý được! Nghĩ đến việc phải bảo vệ em gái, cậu ta dựng hết gai trên người như nhím, trừng mắt nhìn Lâm Kiều Kiều. "Cô không được nhìn em gái tôi!" Lâm Kiều Kiều cầm dao thái đang mổ bào ngư. Đối mặt với ánh mắt hung dữ của cậu nhóc, cô không hề tức giận. Ngược lại còn cười ma mị trả lời cậu ta một câu: "Nhìn thì sao, cậu định làm gì tôi?" Một người đã sống hai kiếp như cô, còn không trị nổi một cậu nhóc như thế này sao? Viên Thanh Sơn không ngờ cô lại dùng giọng điệu thoải mái như vậy để nói chuyện với mình. Phải biết rằng, người phụ nữ xấu xa này thường ngày không đánh thì cũng mắng cậu ta, nếu không thì cũng nhéo tai hoặc lấy gậy chọc lò đánh cậu ta, chưa từng nói nhiều lời lại càng không cười nói với cậu ta như thế này. Mới có bao lâu mà người phụ nữ xấu xa đã cười với cậu ta hai lần rồi! Rất khó để cậu ta không nghi ngờ bà ta có ý đồ gì khác. Nhưng mà… Nụ cười của Lâm Kiều Kiều rất ngây thơ vô hại, khi nhìn cậu ta ánh mắt lại vô cùng bình thản. Ngược lại khiến cậu ta không hiểu tại sao. "Người phụ nữ xấu xa, tôi nói lại lần nữa, không được nhìn em gái tôi!" Lâm Kiều Kiều không cãi nhau với cậu ta chỉ giơ tay lên hạ dao xuống, nhanh chóng xử xong đống hải sản trước mặt. Thủ pháp thuần thục đó khiến Viên Thanh Sơn vô cùng hoảng sợ, tròng mắt đảo quanh. Cậu ta luôn cảm thấy con dao đó đang vung trên cổ mình. Người phụ nữ xấu xa lợi hại thật, học những thứ này từ lúc nào vậy? Không phải là bị quỷ nhập rồi chứ? Lâm Kiều Kiều đem các loại hải sản đã xử lý xong đi rửa dưới nước sạch. Vì cúi người nên bím tóc dài sau lưng rủ xuống trước ngực. Cô giơ tay, hất bím tóc ra sau. Ngồi ngược với ánh bình minh, người phụ nữ tươi cười rạng rỡ như hoa, để lộ hai hàm răng trắng sáng. Có một cảm giác ấm áp, vô cùng thoát tục. Viên Thanh Sơn nhìn nụ cười trong trẻo của cô thì lập tức ngây người. Đây còn là người dì ghẻ mà cậu ta quen biết sao? Lâm Kiều Kiều không biết suy nghĩ trong lòng cậu ta, vẫn cười nói: "Tôi nhìn cậu đấy thì sao!" "Không phục thì nhịn đi!" Đối với đứa trẻ này, cô không sợ chút nào! Viên Thanh Sơn đang bế em gái mắt mở to như chuông đồng. Người dì ghẻ này thực sự thay đổi tính nết rồi sao? Lâm Kiều Kiều nhìn đứa trẻ này ăn biết, vui đến không nói nên lời. Thậm chí cô còn ngân nga bài hát: "Một dòng sông lớn sóng rộng..." Lúc này, Viên Thanh Sơn càng hoảng sợ hơn. Người phụ nữ xấu xa rốt cuộc bị làm sao vậy? Sao lại tà môn như vậy chứ? Nghe người ta nói người bị tà ma nhập sẽ ăn thịt trẻ con, vừa rồi cô cứ nhìn chằm chằm em gái, không phải là muốn ăn thịt trẻ con đấy chứ? Nghĩ đến đây, cậu ta giật mình lập tức bế em gái vào phòng bố. "Bố, người phụ nữ xấu xa vừa rồi cười với con, còn nhìn chằm chằm em gái, không phải là bị tà ma nhập rồi chứ? Cô ta sẽ không ăn thịt trẻ con chứ?" Mặc dù Viên Duật Triết bị thương đang nằm trong nhà dưỡng bệnh nhưng tai anh ta vẫn rất thính, động tĩnh trong sân ngoài viện đều nghe rõ mồn một. Ngay cả bài hát Lâm Kiều Kiều ngân nga anh ta cũng nghe thấy. Trên mặt vẫn là vẻ điềm tĩnh như nước đọng, ra hiệu cho Viên Thanh Sơn đưa em gái cho mình. "Chúng ta là con dân của Đảng, làm gì có chuyện ma quỷ, đừng ăn nói bậy bạ!" Viên Thanh Sơn bị giọng điệu nghiêm khắc của bố làm cho sợ hãi, nửa ngày vẫn không nói nên lời. Cậu ta chỉ cúi đầu đứng đó, lúc bế em gái, trên khuôn mặt nhỏ bé đầy sự bối rối.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!