Sáng sớm, triều đình rộn ràng tiếng bước chân và tiếng sứ giả vang vọng trong khung cảnh tráng lệ của điện Thái Hòa. Ánh nắng xuyên qua các ô cửa sổ chạm khắc tinh xảo, chiếu lên nền đá hoa văn lấp lánh, khiến mọi thứ như rực sáng dưới màu vàng rực của bình minh. Quan lại, tướng sĩ, và các cung nữ, thái giám tất cả đều xếp hàng theo trật tự, chờ đợi buổi triều yết khai mạc.
Trong không khí trang nghiêm ấy, một hình ảnh khiến mọi ánh mắt phải dõi theo. Kim Bình Mai, nàng xuất hiện giữa sân điện với bộ y phục màu lam nhạt, thêu hoa văn tinh tế, mái tóc dài buông thẳng, ánh mắt sáng như sao rọi vào lòng người. Không chỉ có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khí chất của nàng khiến cả triều đình lặng đi trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Nàng bước đi thanh thoát, mỗi bước như hòa nhịp với nhịp thở của thiên hạ, khiến ai nhìn cũng không thể rời mắt.
“Đó là ai vậy?” một quan trung niên thì thầm với người bên cạnh. “Chưa từng thấy bóng dáng nàng ở triều trước.”
Nhiều người nghiêng người nhìn kỹ hơn, bàn tán rì rầm. Thái tử cũng từ trên ngai vàng liếc xuống, mắt khẽ nhíu lại, nụ cười lấp ló hiện lên như muốn giấu cảm xúc khó nắm bắt.
Kim Bình Mai tiến đến nơi chủ tọa đang chờ, cúi mình lễ phép nhưng không hề mất đi khí chất kiêu hãnh. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt của nàng đều toát lên một sức sống đặc biệt, khiến những ai từng tự tin vào quyền lực và địa vị cũng phải dè chừng.
Người đứng cạnh nàng, một thái giám già, lẩm bẩm: “Nàng này không giống thường dân. Chắc chắn là người có xuất thân phi thường…”
Nhưng ngay lúc đó, giữa không gian trang nghiêm, một tiếng cười nhẹ vang lên phía cánh cửa. Một nhóm võ sĩ triều đình đang luyện tập, một trong số họ vấp chân, khiến thanh kiếm rơi xuống đất, lộ ra khoảng trống nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc ấy, Kim Bình Mai bước đi không chút do dự, nhưng không hề va chạm. Ánh mắt nàng sáng lên, như có phép thần bí nào đó, khiến cả sân điện như lắng xuống. Một vài cung nữ hít nhẹ, cảm nhận được sự nguy hiểm đang treo lơ lửng, và đều tự hỏi liệu nàng có biết điều gì không ai dám làm.
Ở góc khác, nam chính – một tướng quân tài ba, mạnh mẽ nhưng lạnh lùng, đang đứng quan sát từ xa – cũng không thể rời mắt. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong lòng anh dâng lên một cảm giác kỳ lạ: vừa tò mò vừa cảnh giác. Anh hít một hơi dài, quan sát cách nàng di chuyển. Nhanh nhẹn, chuẩn xác, nhưng vẫn duyên dáng, mềm mại.
Không may, một nhóm kẻ đeo mặt nạ bất ngờ xuất hiện từ phía cổng hậu, nhắm đến Kim Bình Mai. Trong nháy mắt, tướng quân phản ứng, lao tới, đẩy nàng ra khỏi nguy hiểm. Một chiếc roi vung ngang, nhưng nàng khẽ lách, không hề sợ hãi, chỉ nhíu mày, như đánh giá đối phương.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ gặp nhau. Một sự im lặng ngắn ngủi nhưng mãnh liệt trôi qua giữa hai con người vốn xa lạ. Kim Bình Mai cảm nhận được sức mạnh và sự quyết đoán trong đôi mắt của nam chính, còn anh nhìn thấy ở nàng một sự kiêu hãnh và tinh thần không chịu khuất phục.
Khi bọn đe dọa bị triều đình khống chế, Kim Bình Mai cúi đầu cảm ơn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: “Cảm tạ tướng quân đã cứu mạng.”
Nam chính chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát từng chuyển động của nàng, như muốn khắc sâu vào trí nhớ. Trong lòng anh, một cảm giác lạ lùng bắt đầu nảy sinh – vừa tò mò, vừa một chút bối rối mà trước đây chưa từng trải qua.
Dù triều đình trở lại bình thường, mọi người bàn tán về màn xuất hiện của Kim Bình Mai và vụ việc bất ngờ vừa xảy ra. Nhưng trong lòng nam chính, hình ảnh nàng vẫn in sâu, không thể phai mờ. Đây là lần đầu tiên anh gặp cô, nhưng cũng là khoảnh khắc gieo mầm cho những sóng gió, tò mò, và tình cảm chưa kịp nở sau này.
Buổi triều yết hôm ấy kết thúc trong không khí vẫn còn dư âm của sự bất ngờ. Kim Bình Mai rời điện, nhẹ nhàng nhưng khiến mọi ánh mắt vẫn đuổi theo. Nam chính đứng lại, lặng lẽ nhẩm: “Người này… không phải là bình thường.”
Và như vậy, một cuộc gặp gỡ định mệnh đã bắt đầu, mở ra những chuỗi ngày rắc rối, nguy hiểm, và cảm xúc không ai có thể đoán trước.