Trời đã xế chiều, ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng cả khu vườn hậu triều. Kim Bình Mai đang dạo bước trên lối đi lát đá hoa, nhẹ nhàng hít thở bầu không khí tĩnh lặng sau buổi triều yết. Nàng cảm thấy tâm trạng mình lạ lùng: vừa hứng thú, vừa hồi hộp, như thể sự xuất hiện của triều đình hôm nay đã kéo theo những mảnh cảm xúc chưa từng trải qua.
Bỗng nhiên, từ góc vườn tối tăm, vài bóng đen ló ra. Kim Bình Mai khẽ nhíu mày, ánh mắt trở nên cảnh giác. Cô đã được dạy phải luôn thận trọng, nhưng dường như trực giác đang mách bảo nguy hiểm đang rình rập gần.
Chưa kịp phản ứng, một chiếc dây thừng từ phía sau quật tới, suýt trói chân nàng. Kim Bình Mai vội tránh, nhưng bước đi lúng túng khiến nàng suýt trượt xuống ao cảnh. Trong khoảnh khắc nguy cấp ấy, một bóng người xuất hiện.
“Cẩn thận!”
Giọng nói trầm ấm, quyết đoán, vang lên từ sau lưng. Nam chính, trong bộ y phục tướng quân đen, lao tới, kịp nắm lấy tay nàng, kéo mạnh ra khỏi mối nguy hiểm. Mắt họ chạm nhau, và cả hai đều cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh một cách lạ thường.
“Cảm… cảm ơn…” Kim Bình Mai thốt ra, hơi thở còn dồn dập, tay vẫn chưa buông ra khỏi vòng tay tướng quân.
Nam chính chỉ gật đầu, ánh mắt không rời khỏi những bóng đen vừa xuất hiện. “Chuyện này không đơn giản. Ngươi… có biết mình vừa gặp nguy hiểm không?”
Kim Bình Mai nhíu mày, một phần hơi giận, một phần ngạc nhiên: “Tôi tự bảo vệ được mà… tướng quân xen vào là sao?”
Nam chính cau mày, hơi thở gấp: “Nguy hiểm không chừa ai, đặc biệt là người như ngươi.”
Bọn kẻ tấn công không chờ, lao đến gần hơn, khiến hai người buộc phải phối hợp. Kim Bình Mai bất ngờ phát hiện mình không hề yếu đuối như bản thân từng nghĩ. Nàng né tránh nhanh, đồng thời ném những vật dụng xung quanh để tạo rối loạn đối phương. Nam chính đứng ngay bên cạnh, bảo vệ phía sau, từng bước đẩy lùi kẻ xấu với sức mạnh và tốc độ không ai sánh kịp.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt họ liên tục chạm nhau, như trao đổi một thông điệp vô hình. Kim Bình Mai nhận ra rằng, mặc dù bề ngoài tướng quân lạnh lùng và nghiêm nghị, anh thực sự quan tâm đến sự an toàn của nàng. Còn nam chính, dù ít nói, cũng cảm nhận được bản lĩnh và sự thông minh của cô gái này – khác hẳn những người thường thấy trong triều đình.
Sau một hồi đấu trí và đấu sức, bọn kẻ xấu bị triều đình vây bắt. Không khí trở nên yên tĩnh trở lại, nhưng trong lòng Kim Bình Mai vẫn còn nhịp tim đập dồn dập. Nàng vừa cảm thấy an toàn, vừa bâng khuâng một điều khó nói.
“Ngươi tên là gì?” nam chính hỏi, giọng nói trầm lắng nhưng vẫn giữ khoảng cách.
“Kim Bình Mai,” nàng trả lời, giọng điệu kiêu hãnh nhưng hơi ngượng ngùng.
Nam chính gật đầu, ánh mắt lướt nhanh về phía nàng, như muốn ghi nhớ khuôn mặt này. “Ngươi… không giống những người khác.”
Kim Bình Mai hơi nhíu mày, không rõ anh muốn nói điều gì. “Tướng quân cũng vậy,” nàng đáp, nửa đùa nửa nghi ngại.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, một sợi dây liên kết vô hình được hình thành giữa họ. Một phần là nhờ hiểm nguy, một phần là nhờ sự tò mò không lời – sự tò mò của cô đối với nam chính và ngược lại. Mặc dù chưa hiểu nhau nhiều, cả hai đều cảm nhận được một điều gì đó khác biệt, một mầm mống cảm xúc khó nén đang âm thầm hình thành.
Khi Kim Bình Mai rời đi, ánh mắt nàng vẫn không thể rời khỏi nam chính. Còn anh, đứng giữa sân vườn tĩnh lặng, mắt dõi theo bóng dáng nàng khuất dần, tự nhủ: “Người này… chắc chắn sẽ còn xuất hiện nhiều lần nữa.”
Và chính khoảnh khắc nguy hiểm đầu tiên ấy đã mở ra một chuỗi sự kiện, nơi hiểu lầm, tò mò, và cảm xúc chớm nở bắt đầu len lỏi vào tâm trí cả hai.