Buổi tối trong cung, ánh đèn lồng rực rỡ hắt xuống sân đá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên nền hoa văn chạm khắc tinh xảo. Kim Bình Mai đang đi dạo trong khu vườn nhỏ phía sau cung điện, lòng vẫn còn bàng hoàng sau sự kiện chiều nay. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng mỗi bước đi, trái tim lại đập nhanh hơn khi nghĩ đến nam chính – người vừa cứu mình khỏi nguy hiểm.
Bỗng nhiên, từ phía sau, một tiếng la nhỏ vang lên. Một chú nai lạc vào khu vườn, sợ hãi và chạy tán loạn. Kim Bình Mai không kịp né, suýt bị va vào một gốc cây. Trong khoảnh khắc nguy hiểm ấy, một bàn tay vững chắc đỡ lấy nàng, giữ cô khỏi ngã.
“Cẩn thận!” giọng nam chính vang lên, trầm ấm và dứt khoát.
Kim Bình Mai ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của anh. Tim nàng như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, vừa sợ vừa cảm thấy một luồng hơi ấm lạ lùng lan tỏa từ bàn tay anh đang nắm lấy cổ tay mình. “Cảm… cảm ơn… tướng quân,” nàng thốt ra, giọng nghèn nghẹn.
Nam chính không buông tay ngay lập tức. Anh nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt khó đoán, vừa nghiêm nghị vừa ẩn chứa một điều gì đó mềm mại mà hiếm khi lộ ra. “Ngươi phải thận trọng hơn. Một phút bất cẩn cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.”
Kim Bình Mai hơi đỏ mặt, lùi một bước nhưng bàn tay vẫn chưa rời khỏi tay anh. “Tôi… tôi biết rồi. Nhưng tướng quân cũng quá mức quan tâm.” Giọng nàng pha lẫn chút bực bội và ngượng ngùng.
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ gần đến mức từng nhịp thở đều có thể cảm nhận. Nam chính hơi nghiêng người, mắt dõi theo cử chỉ của nàng. Kim Bình Mai cảm nhận rõ sức mạnh và hơi ấm của anh, trong lòng vừa sợ vừa tò mò. Một luồng xung động lạ lùng trỗi dậy, khiến nàng tự hỏi: cảm giác này là gì?
“Ngươi… không giống những người khác,” anh nói, giọng trầm và hơi khàn. “Ngươi bình tĩnh, thông minh, nhưng cũng rất cứng cỏi. Khó nắm bắt.”
Kim Bình Mai nhíu mày, cảm giác vừa bị nhận xét vừa bị cuốn hút. “Tướng quân… có ý gì với tôi sao?” Nàng cố gắng giữ giọng điệu bình thường, nhưng tim vẫn đập nhanh.
Nam chính không trả lời ngay. Khoảng lặng giữa họ kéo dài, chỉ có tiếng gió xào xạc trong tán lá và ánh trăng nhạt chiếu qua kẽ lá. Một phần trong anh muốn rút tay ra, nhưng một phần khác lại muốn giữ nàng gần hơn, muốn hiểu nàng nhiều hơn.
Kim Bình Mai nhìn anh, trong lòng dấy lên một cảm giác vừa bối rối vừa khó chịu: tại sao anh có thể vừa khiến cô cảm thấy an toàn, vừa khiến cô cảm thấy lúng túng như vậy? Cô hít một hơi dài, cố gắng rút tay, nhưng chính lúc ấy, bàn tay anh khẽ siết nhẹ, như muốn nhấn mạnh sự hiện diện của mình.
Trái tim nàng nhói lên. Cả hai đều cảm nhận được sự gần gũi lần đầu này, khiến cảm xúc bùng nổ trong lòng – sự lo lắng, tò mò, ngượng ngùng, và cả một chút rung động chưa rõ tên gọi.
Khi bàn tay nam chính cuối cùng rút ra, Kim Bình Mai cảm giác một khoảng trống lạ lùng, vừa tiếc nuối vừa tò mò. Còn anh, ánh mắt vẫn dõi theo nàng cho đến khi bóng cô khuất dần giữa các lùm cây, tự nhủ: “Người này… khiến lòng tôi không thể yên.”
Đêm đó, hai trái tim đều trở nên rối bời, lần đầu cảm nhận một sức hút tinh tế, vừa lạ vừa quen, mở đầu cho những xung đột cảm xúc sẽ còn nảy sinh trong những ngày sau.