kim bình mai – ngoại truyện: dưỡng tình vô hạn

Chương 4: Kim Bình Mai bị đe dọa, nam chính cứu, khoảng cách giảm dần


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời về chiều, ánh nắng nhuộm vàng lối đi trong khu vườn hậu triều. Kim Bình Mai vừa rời triều đình, dạo bước giữa những lùm hoa, tận hưởng khoảnh khắc tĩnh lặng sau buổi triều yết căng thẳng. Cảm giác yên bình khiến nàng phần nào quên đi những sự kiện bất ngờ vừa qua, nhưng trực giác nhạy bén vẫn cảnh báo về nguy hiểm đang lẩn khuất đâu đó.

Bất ngờ, từ bóng cây rậm rạp, vài bóng đen xuất hiện, nhanh như chớp. Kim Bình Mai kinh hãi nhận ra mình bị bao vây. Dù đã từng luyện tập kỹ năng tự vệ, nàng vẫn không khỏi run rẩy khi thấy những kẻ đeo mặt nạ bước ra, ánh mắt sắc bén, mang theo hiểm ý rõ ràng.

“Mục tiêu… là Kim Bình Mai!” một kẻ trong nhóm ra lệnh.

Chưa kịp phản ứng, một thanh kiếm lạnh lùng lao tới từ bên hông, buộc nàng phải né tránh. Tim Kim Bình Mai đập dồn dập, nhịp thở gấp gáp. Cô biết, nếu chỉ dựa vào bản thân, khó lòng thoát khỏi tình thế nguy hiểm này.

Bỗng nhiên, từ lùm cây bên cạnh, một bóng người lao tới. Nam chính xuất hiện như một cơn gió, nhanh nhẹn và quyết đoán. Trong tích tắc, anh đẩy nàng ra khỏi tầm tấn công, đồng thời hạ gục hai kẻ tấn công gần nhất bằng thanh kiếm sắc bén. Ánh mắt anh kiên định, không hề khoan nhượng, khiến cả nhóm tấn công phải lùi lại.

“Tránh ra!” anh ra lệnh, giọng trầm nhưng vang vọng.

Kim Bình Mai còn sững sờ, tim vẫn đập nhanh. Nàng chưa từng thấy ai nhanh nhẹn và lạnh lùng đến vậy. “Cảm ơn… tướng quân,” nàng thốt ra, giọng vẫn còn run rẩy.

Nam chính nhíu mày, ánh mắt quét quanh khu vườn, đảm bảo không còn nguy hiểm. “Ngươi đi đâu một mình trong khu vực vắng người?” Anh hỏi, giọng trầm như muốn nhắc nhở, nhưng cũng ẩn ý lo lắng.

Kim Bình Mai hơi bối rối, cúi đầu: “Tôi… chỉ muốn tận hưởng một chút không gian yên tĩnh. Không ngờ gặp chuyện này.”

Khoảnh khắc ấy, một sự im lặng lạ thường bao trùm. Nam chính đứng gần nàng hơn, nhưng không xâm phạm khoảng cách cá nhân, ánh mắt vẫn dõi theo từng cử động. Kim Bình Mai nhận ra rằng, dù nguy hiểm đã qua, sự hiện diện của anh khiến trái tim nàng không khỏi nhói lên.

Sau khi bọn tấn công bị trấn áp và rút lui, nam chính dẫn Kim Bình Mai ra lối an toàn. Trên đường đi, anh không nói nhiều, chỉ dõi mắt quan sát xung quanh, đảm bảo không còn nguy hiểm nào nữa. Kim Bình Mai bước theo, trong lòng vừa biết ơn vừa có chút bối rối. Cô nhận ra rằng sự gần gũi lần này không chỉ đơn giản là nhờ cứu mạng, mà còn tạo ra cảm giác tin cậy hiếm hoi.

“Ngươi… khá cứng cỏi,” nam chính nói, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, như muốn đọc hiểu điều gì đó sâu thẳm.

Kim Bình Mai hơi nhíu mày, không biết nên cảm thấy tự hào hay bối rối: “Cũng nhờ tướng quân mà tôi còn đứng đây.”

Một nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt nam chính, hiếm hoi và nhẹ nhàng, làm trái tim nàng loạn nhịp. Khoảnh khắc này, khoảng cách giữa họ như thu hẹp lại, không còn là sự xa cách của triều đình hay địa vị, mà là sự gần gũi tự nhiên, được xây dựng từ nguy hiểm vừa trải qua.

Khi hai người đứng lại dưới bóng tán cây, ánh nắng cuối ngày chiếu qua kẽ lá, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất, Kim Bình Mai nhìn anh, cảm giác vừa an toàn vừa tò mò. Nam chính cũng vậy, ánh mắt không rời nàng, trong lòng dấy lên một cảm giác vừa lạ lùng vừa khó định nghĩa.

Cuộc gặp gỡ trong nguy hiểm lần này không chỉ cứu sống Kim Bình Mai, mà còn gieo vào tâm trí cả hai một mầm mống cảm xúc mới: tin tưởng, tò mò, và một sức hút tinh tế mà cả hai chưa từng trải qua. Khoảng cách dần được rút ngắn, nhưng đồng thời cũng mở ra những thử thách, những hiểu lầm và cảm xúc phức tạp mà chỉ thời gian mới có thể hé lộ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×