Thành phố Dạ Vũ về đêm là một con quái vật lộng lẫy. Nó nuốt chửng ánh trăng bằng hàng triệu ngọn đèn neon, và thở ra một bầu không khí đặc quánh mùi tiền bạc, quyền lực và dục vọng. Và ở ngay trái tim của con quái vật đó, trên tầng cao nhất của toà tháp Trần Gia – toà nhà chọc trời bằng kính đen sừng sững như một thanh gươm cắm vào bầu trời – Trần Tây Môn đang ngự trị.
Hắn đứng trước tấm kính khổng lồ của văn phòng penthouse, nhìn xuống thành phố đang trải dài dưới chân mình như một tấm thảm lụa lấp lánh. Hắn không mặc vest, chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng bằng lụa tơ tằm màu đen, để lộ lồng ngực rắn chắc và những thớ cơ bắp cuồn cuộn. Ở tuổi ba mươi lăm, Trần Tây Môn có tất cả. Hắn là chủ tịch của Trần Gia, một tập đoàn tài phiệt có vòi bạch tuộc vươn ra từ bất động sản, tài chính cho đến những ngành kinh doanh giải trí nhạy cảm nhất. Hắn có một bộ óc của một con cáo già và sự tàn nhẫn của một con mãnh hổ. Hắn xem cả thành phố này như một bàn cờ, và con người, chỉ là những quân cờ trong tay hắn.
"Chủ tịch, trà của ngài."
Một giọng nói ngọt ngào vang lên. Mai Trúc, nữ trợ lý thân cận của hắn, bước vào, trên tay là một tách trà Phổ Nhĩ thượng hạng. Cô ta mặc một bộ váy công sở bó sát, tôn lên những đường cong chết người. Mai Trúc không chỉ là một trợ lý. Cô ta còn là một con dao, một tai mắt, và cũng là một trong những người đàn bà làm ấm giường cho hắn.
Tây Môn không quay lại. Hắn chỉ khẽ đưa tay ra sau. Mai Trúc hiểu ý, cô ta bước tới, nhẹ nhàng đặt tách trà vào tay hắn, đồng thời dùng cơ thể mềm mại của mình cọ xát vào lưng hắn một cách đầy khêu gợi.
"Có tin gì mới không?" hắn hỏi, giọng trầm khàn.
"Dạ, mọi chuyện vẫn ổn," cô ta thì thầm, hơi thở nóng rực phả vào gáy hắn. "Giám đốc Vũ của phòng Kinh doanh có vẻ hơi mất kiên nhẫn. Có lẽ anh ta không hài lòng với phần trăm hoa hồng mà chúng ta đã chia."
"Vậy à?" Tây Môn nhấp một ngụm trà. "Vậy thì cho anh ta nghỉ ngơi đi. Vĩnh viễn."
Một câu nói nhẹ như không, nhưng lại định đoạt số phận của một con người. Mai Trúc chỉ khẽ gật đầu. "Em hiểu rồi ạ."
Cô ta định nói thêm điều gì đó, định dùng sự quyến rũ của mình để giữ hắn lại đêm nay. Nhưng đúng lúc đó, điện thoại nội bộ reo lên. Là giọng của quản gia. "Thưa cậu chủ, phu nhân đã về."
Mai Trúc khẽ biến sắc, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ chuyên nghiệp. Cô ta lùi lại một bước, cúi đầu. "Vậy em xin phép."
Nói rồi, cô ta lặng lẽ rời đi, giống như một cái bóng.
Một lúc sau, Trương Vân Du bước vào. Cô ta là vợ cả, chính thất phu nhân của Trần Tây Môn. Một cuộc hôn nhân chính trị giữa Trần Gia và Trương Gia, một gia tộc có thế lực trong ngành ngân hàng. Vân Du đẹp một cách kiêu sa, lạnh lùng. Cô ta khoác trên mình một chiếc váy Chanel mới nhất, trên tay là chiếc túi Hermes Birkin da cá sấu. Mọi thứ trên người cô ta đều toát ra mùi tiền và quyền lực.
"Anh lại uống trà Phổ Nhĩ," cô ta nói, giọng nói không một chút cảm xúc. "Em đã nói với anh rồi, buổi tối uống trà đặc sẽ không tốt cho giấc ngủ."
"Anh không ngủ được," Tây Môn đáp, vẫn không quay lại.
"Là vì công việc, hay là vì một 'món đồ chơi' mới nào đó?" cô ta hỏi, giọng có chút mỉa mai.
"Cả hai," hắn thản nhiên thừa nhận.
Vân Du không nói gì thêm. Cô ta biết, cô ta không thể kiểm soát được người đàn ông này. Cô ta chỉ cần giữ vững vị trí "phu nhân", giữ vững mối liên minh giữa hai gia tộc. Mọi chuyện khác, cô ta mắt điếc tai ngơ. Đó là quy tắc sinh tồn trong cái lồng son này. Cô ta đi đến quầy bar, tự rót cho mình một ly rượu, rồi cũng đứng bên cạnh hắn, nhìn xuống thành phố. Họ đứng cạnh nhau, một cặp đôi hoàn hảo trong mắt người ngoài. Nhưng giữa họ lại có một khoảng cách vô hình, lạnh lẽo như chính tấm kính trước mặt.
Đúng lúc đó, điện thoại của Tây Môn rung lên. Hắn liếc nhìn màn hình. Là tin nhắn từ một thuộc hạ, kèm theo một bức ảnh.
Bức ảnh chụp một người phụ nữ trong một buổi tiệc của công ty con. Cô ta mặc một chiếc váy đơn giản, không phải hàng hiệu, nhưng lại không thể che đi được vẻ đẹp ma mị. Khuôn mặt cô ta không phải kiểu sắc sảo như Vân Du, cũng không phải kiểu ngọt ngào như Mai Trúc. Nó là một sự kết hợp kỳ lạ giữa vẻ ngây thơ của một con nai tơ và sự lẳng lơ ngầm của một con hồ ly. Đôi mắt trong veo, nhưng đuôi mắt lại hơi xếch lên đầy khiêu khích.
Bên dưới là một dòng chú thích: "Phan Liên Anh. Vợ của Vũ Minh, giám đốc phòng Kinh doanh chi nhánh."
Vũ Minh. Chính là cái tên mà hắn vừa ra lệnh cho "nghỉ ngơi vĩnh viễn".
Một nụ cười lạnh lẽo và đầy hứng thú hiện lên trên môi Trần Tây Môn. Hắn nhìn vào người phụ nữ trong ảnh. Một quân cờ mới. Một món đồ chơi mới, có vẻ thú vị hơn những món đồ chơi cũ rất nhiều. Hắn đã quá quen với những người phụ nữ tự nguyện ngã vào lòng mình vì tiền bạc và quyền lực. Còn kiểu phụ nữ "vợ của người khác", hắn chưa từng thử. Cảm giác chiếm đoạt một thứ không thuộc về mình, luôn mang lại một sự phấn khích đặc biệt.
"Có chuyện gì vui à?" Vân Du hỏi, thấy được nụ cười của hắn.
"Không có gì," hắn đáp, tắt điện thoại đi. "Chỉ là anh vừa nghĩ ra một trò chơi mới thôi."
Đêm đó, Thành phố Dạ Vũ vẫn lộng lẫy và xa hoa. Nhưng không ai biết rằng, số phận của một vài con người, đã được định đoạt chỉ bằng một bức ảnh và một nụ cười của ác quỷ.