kim bình mai: thành phố dạ vũ

Chương 2: Bông Hoa Dại Ven Đường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phan Liên Anh ghét những buổi tiệc của công ty. Cô ghét cái không khí giả tạo, những nụ cười thảo mai, và đặc biệt là ghét phải đi bên cạnh người chồng bất tài của mình, Vũ Minh. Hắn ta là một giám đốc cấp trung của một công ty con thuộc Trần Gia, một vị trí mà hắn có được không phải nhờ tài năng, mà là nhờ khả năng nịnh bợ và một chút may mắn. Hắn ta luôn tự hào về điều đó, luôn kéo cô đi khắp nơi để khoe khoang về "người vợ xinh đẹp" của mình, như thể cô chỉ là một món trang sức.

Tối nay cũng vậy. Hắn kéo cô đi từ bàn này sang bàn khác, bắt cô phải mỉm cười, phải uống những ly rượu mà cô không muốn. Cô chỉ muốn về nhà, về với căn chung cư nhỏ bé của mình, nơi cô có thể trút bỏ lớp mặt nạ này và được là chính mình.

"Em xem kìa," Vũ Minh thì thầm vào tai cô, mắt sáng lên. "Kia là chủ tịch Trần! Là Trần Tây Môn đó! Một huyền thoại sống!"

Liên Anh liếc mắt nhìn theo hướng tay hắn chỉ. Ở phía xa, Trần Tây Môn đang đứng đó, xung quanh là những nhân vật tai to mặt lớn nhất. Hắn không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng gật đầu, nhưng lại toát ra một thứ quyền lực tuyệt đối khiến không ai dám đến gần. Hắn giống như một vị vua đang vi hành trong lãnh địa của mình.

Cô đã nghe rất nhiều về hắn. Một kẻ máu lạnh trên thương trường, một tay chơi khét tiếng trong tình trường. Một con người đứng trên đỉnh cao của Thành phố Dạ Vũ. So với hắn, chồng cô chỉ như một con kiến. Và cô, cũng chỉ là một bông hoa dại ven đường.

Nhưng bông hoa dại này lại có một tham vọng không hề nhỏ. Cô chán ghét cuộc sống hiện tại. Cô chán ghét người chồng bất tài, chán ghét căn hộ chật chội, chán ghét việc phải đắn đo từng đồng khi mua một chiếc váy mới. Cô có nhan sắc, cô có sự thông minh. Cô tin rằng mình xứng đáng có được một cuộc sống tốt hơn.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của cô và Trần Tây Môn vô tình chạm nhau. Chỉ là một cái lướt qua. Nhưng cô đã kịp nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm của hắn một tia nhìn sắc bén, như thể hắn có thể nhìn thấu tâm can của cô. Tim cô đập lỡ một nhịp. Cô vội vàng cúi đầu xuống, má hơi ửng hồng. Một phản ứng rất "ngây thơ".

Buổi tiệc kết thúc. Trên đường về, Vũ Minh vẫn còn huyên thuyên về việc đã được nhìn thấy chủ tịch từ xa. Liên Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Hình ảnh của Trần Tây Môn và thế giới xa hoa của hắn cứ lởn vởn trong đầu cô. Một hạt giống tham vọng, một hạt giống nguy hiểm, đã được gieo vào lòng cô.

Vài ngày sau, tai họa ập đến.

Vũ Minh trở về nhà với một khuôn mặt thất thần, trắng bệch. Hắn ta đã bị sa thải. Không chỉ vậy, hắn ta còn bị vu cho tội danh tham ô, làm thất thoát tài sản của công ty. Cảnh sát đã đến văn phòng, niêm phong mọi thứ và đang chuẩn bị lệnh bắt giữ.

"Không thể nào! Anh bị oan!" hắn ta gào lên, hoảng loạn. "Anh không làm gì cả! Chắc chắn là có kẻ đã hãm hại anh!"

Liên Anh sững sờ. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Cô biết chồng mình tuy bất tài nhưng lại rất nhát gan, không đời nào dám làm những chuyện tày trời như vậy. Đây chắc chắn là một cái bẫy.

Nhưng ai? Ai lại có thể ra tay một cách tàn nhẫn và nhanh gọn như vậy?

Trong lúc họ đang hoang mang, chuông cửa reo lên. Không phải là cảnh sát. Mà là một người đàn ông mặc vest đen, trông rất lịch sự.

"Chào bà Vũ," người đó nói. "Tôi là luật sư Khang, đại diện cho chủ tịch Trần Tây Môn. Chủ tịch của chúng tôi có lời mời bà đến gặp mặt."

Trần Tây Môn?

Liên Anh cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Tại sao hắn lại muốn gặp cô? Chẳng lẽ...

Cô nhìn người chồng đang co rúm lại vì sợ hãi, rồi lại nhìn vị luật sư trước mặt. Cô biết, đây có thể là lối thoát duy nhất.

Cô đến điểm hẹn. Là một nhà hàng sang trọng nằm trên tầng thượng của một khách sạn, nơi có thể nhìn bao quát cả thành phố. Trần Tây Môn đã ngồi chờ sẵn ở một bàn riêng.

Hắn không nói gì, chỉ ra hiệu cho cô ngồi xuống. Hắn rót cho cô một ly rượu.

"Tôi nghĩ, cô đã biết vì sao tôi lại mời cô đến đây rồi chứ?" hắn nói, giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ.

"Là anh?" Liên Anh hỏi, giọng run run.

"Chồng của cô là một kẻ vô dụng," hắn nói thẳng. "Anh ta không xứng với một người phụ nữ như cô, Phan Liên Anh à."

Hắn biết tên cô. Hắn đã điều tra về cô.

"Anh muốn gì?"

"Tôi muốn cô," hắn đáp, ánh mắt đen láy nhìn xoáy vào cô, không một chút che giấu. "Tôi có thể cho cô tất cả những gì mà cô mong muốn. Cuộc sống xa hoa, tiền bạc, địa vị. Và chồng của cô, sẽ được bình an vô sự. Mọi tội danh sẽ được xóa bỏ."

Hắn dừng lại, nhấp một ngụm rượu. "Đổi lại, cô chỉ cần làm một việc. Rời bỏ anh ta, và đến bên cạnh tôi."

Lời đề nghị của hắn như một bản khế ước của quỷ dữ. Trần trụi, thẳng thừng, và không thể nào cưỡng lại được.

Liên Anh nhìn hắn, rồi lại nhìn xuống thành phố đang lấp lánh ánh đèn bên dưới. Một bên là người chồng bất tài và một tương lai mờ mịt. Một bên là một thế giới xa hoa, quyền lực, và một người đàn ông có thể cho cô tất cả.

Cô không cần phải suy nghĩ quá lâu.

Cô cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch. "Tôi đồng ý."

Nụ cười hài lòng lại một lần nữa nở trên môi Trần Tây Môn. Con mồi mà hắn nhắm đến, cuối cùng cũng đã tự nguyện chui vào lồng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×