kim bình mai: thành phố dạ vũ

Chương 13: Vỏ Bọc Rạn Nứt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn thịnh nộ của Trần Tây Môn khi nguội đi thì còn đáng sợ hơn cả lúc nó bùng nổ. Hắn không còn gầm thét, không còn đập phá. Hắn trở nên tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng của con mãnh hổ đang thu mình lại, chuẩn bị cho một cú vồ chí mạng.

Hắn trở về penthouse. Hắn bước vào phòng "chơi", nơi Liên Anh vẫn đang bị giam giữ. Cô co ro trong một góc, cơ thể vẫn còn đau nhức, nhưng ánh mắt đã không còn sự tuyệt vọng, mà là một sự chờ đợi.

Hắn không nói một lời xin lỗi. Lời xin lỗi không có trong từ điển của hắn. Hắn chỉ lẳng lặng bước đến, bế cô lên một cách nhẹ nhàng, và đưa cô trở về phòng ngủ chính. Hắn đặt cô xuống chiếc giường êm ái, rồi tự tay lấy hộp cứu thương, một lần nữa, cẩn thận bôi thuốc lên những vết thương mà chính hắn đã gây ra.

Hành động của hắn là một sự sám hối không lời. Liên Anh cũng không nói gì. Cô chỉ im lặng nhìn hắn. Giữa họ lúc này không còn là chủ nhân và nô lệ, mà là hai kẻ đồng phạm trong một thế giới đầy tội lỗi, vừa làm tổn thương nhau, lại vừa tìm đến nhau để chữa lành. Sự im lặng đó chứa đựng cả sự trách móc, sự tha thứ, và một mối liên kết phức tạp vừa được tái định hình sau cơn bão.

Ngày hôm sau, vở kịch của Tây Môn bắt đầu.

Hắn cho gọi Mai Trúc đến văn phòng. Cô ta bước vào, lòng đầy lo sợ, chuẩn bị sẵn sàng cho một cơn thịnh nộ. Nhưng ngược lại, Tây Môn lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

"Cô Mai," hắn nói, giọng điệu ôn hòa đến lạ. "Cảm ơn cô vì đã giúp tôi tìm ra kẻ phản bội. Lòng trung thành của cô, tôi sẽ không quên."

Hắn đẩy một chiếc phong bì dày cộm về phía cô ta. "Đây là một chút thưởng cho cô. Cứ coi như là tiền bồi thường cho những căng thẳng mà cô đã phải chịu đựng."

Mai Trúc sững sờ. Hành động này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta. Sự tử tế bất ngờ này còn đáng sợ hơn cả ngàn lời chửi rủa. Nó giống như một liều thuốc độc ngọt ngào, khiến cô ta hoang mang tột độ. Cô ta run rẩy nhận lấy chiếc phong bì, cảm giác như đang cầm một hòn than nóng.

"Cảm... cảm ơn chủ tịch," cô ta lắp bắp.

"Không có gì," hắn mỉm cười. "À, vé máy bay của cô, tôi đã cho người hủy rồi. Một nhân viên trung thành như cô, sao tôi có thể để cô đi được chứ."

Mỗi một lời nói của hắn như một nhát dao đâm vào tim Mai Trúc. Cô ta biết, mình đã bị nhốt vào một cái lồng vô hình. Lối thoát duy nhất đã bị chặn lại.

Buổi tối hôm đó, Tây Môn trở về dinh thự chính để dùng bữa tối với Trương Vân Du. Vở kịch vẫn tiếp tục. Hắn tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn nói chuyện về công việc, về những kế hoạch tương lai của hai gia tộc.

Vân Du, với bản lĩnh của một "chính thất phu nhân", cũng diễn rất tròn vai. Cô ta ân cần gắp thức ăn cho hắn, hỏi han về sức khỏe của hắn.

Giữa bữa ăn, Tây Môn đột nhiên buông một câu nói bâng quơ. "Dạo này các quỹ đầu tư vỏ bọc làm ăn phát đạt thật. Em có nghe nói về một quỹ tên là 'Vạn Tường' không? Nghe nói quỹ này có liên quan đến vài người bạn của em trai em."

Tay cầm đũa của Vân Du khẽ run lên trong một khoảnh khắc. "Vạn Tường"? Đó chính là cái tên của quỹ tín dụng mà cô ta đã dùng để gây áp lực cho gia đình Liên Anh. Hắn đã biết. Hắn biết tất cả. Nhưng hắn không vạch trần. Hắn đang chơi trò mèo vờn chuột.

"Em không rành về mấy chuyện làm ăn này lắm," cô ta cố gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười một cách gượng gạo.

"Vậy à?" Tây Môn cười nhạt. "Vậy thì thôi."

Hắn không nói gì thêm. Nhưng không khí trong bữa ăn đã trở nên lạnh lẽo như băng. Vân Du biết, tấm vỏ bọc hoàn hảo của cô ta đã bắt đầu rạn nứt. Cơn bão thật sự, chỉ còn là vấn đề thời gian.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×