Kỳ Duyên Tương Ngộ

Chương 1: Phân Thân Của Tôi?


trước sau

Giữa tiết trời thu nóng như nung của Hà Nội. Tại học viện báo chí...

Toàn bộ học viên lúc này đáng lẽ nên ngồi học thêm trên thư viện, hoặc nghỉ ngơi hay đi ăn trưa đâu đó. Vậy mà... Tất cả lại đổ dồn, tập trung ra cổng trường xem ' đánh ghen'.

Đối diện là một cô gái tóc nâu ngang vai, mắt hơi vàng, cô có làn da trắng, rất trắng, thậm chí nhìn kĩ còn thấy gân lam ẩn hiện dưới da. Khuôn mặt cô ấy rất đẹp, nhưng lại bất giác cảm thấy. . Thật.. khó... nhớ. Đúng vậy tuy đẹp nhưng lại tạo cảm giác dễ lu mờ.

Trước mặt cô gái ấy... Trời ạ! Là Gia Bảo sao? Thật không thể tin được hot boy chuyên ngành PR của trường lại dễ dàng xuất hiện ở đây ư? Con người lạnh lùng của công chúng đây sao?..

Mọi người còn đang ồn ào vây quanh

"Nghiên Tịnh Nhan tôi thực quá nhìn lầm anh, anh... anh là đồ xấu xa, đồ bỉ ổi, đồ trứng thối, đồ phân thối, đồ con giun, đồ con heo, đồ con mèo.. đồ blabalala.." mặc kệ những cái nhìn khinh bỉ và hả hê xung quanh, cô- Nghiên Tịnh Nhan vẫn lớn tiếng quát mắng người con trai trước mắt cô. Mà hắn, lại chẳng mảy may để ý vẫn đi thẳng về phía cô gái đó. Thanh Thanh Hà, cô gái đó, người bạn tốt của cô, cũng là tốt đến mức giúp cô " chăm sóc", yêu thương hộ cả người cô yêu.

" Gia Bảo, Thanh Hà, đồ con sâu nhà các người" không khí nóng truyền xuống, nghiến răng,Tịnh Nhan cởi bỏ chiếc giày vẫn còn đi ở dưới chân mình, ném thẳng vào tấm lưng của tên cặn bã đó. Nhưng không, một kẻ luôn bị đánh trượt quốc phòng bởi kì thi ném lựu đạn, sao lại có thể ném trúng như vậy được. Chiếc giày thể thao nhanh chóng bay về khuôn mặt kiều diễm của người con gái kia, không sai lệch mặc tiếng trầm trồ hả hê xung quanh, va chạm thật mạnh.

" Aaaa~" tiếng thét chói tai của Thanh Hà làm đám đông tập trung ở cổng Học Viện Báo Chí ngày càng dày đặc. Thanh Hà ngã xuống ôm lấy bụng, thật buồn cười bị ném là mặt mà cô ta lại ôm lấy bụng, tới giờ cô mới biết bạn thân cô lại có tài đóng kịch đến vậy đó.

Không thể chạy trốn, tức giận tiêu tan, Tịnh Nhan chỉ còn lo lắng, cả tủi thân. Nước mắt lăn dài nhìn nam sinh kia tiến đến, người kia, cô đã yêu anh ta , yêu rất nhiều, anh ta cũng nói vậy. Mà giờ đây anh tiến lại giận giữ với cô, lại chỉ vì một Thanh Thanh Hà. Trời ạ, thật nực cười " Nghiên Tịnh Nhan, cô điên rồi, con của chúng tôi mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ giết cô" mặc sức mạnh của cái tát anh Tịnh Nhan mở to mắt khinh bỉ khuôn mặt nam sinh tuấn tú kia.

Xung quanh như thể hưng phấn hơn, thậm chí có kẻ còn mắng cô đáng đời!

" Giỏi lắm Gia Bảo, anh bí mật hẹn hò với nó, giờ còn thân thiết đến mức có con với nhau rồi. Hai người.. hai người một bạn trai một bạn thân, hai người các người thật..."

' Ồ thì ra là vậy' lại là đám đông

" Gia Bảo mặc kệ Nhan đi, cậu ấy chỉ là hơi mất bình tĩnh thôi" nhận thấy xung quanh bắt đầu nói không tốt về mình, Thanh Hà thu hồi tia đắc ý chặn họng Tịnh Nhan, giở bộ dạng thật đáng thuơng. Dù gì cô cũng là hoa khôi khoa PR, mà giờ cô lại sắp là phu nhân của cậu ấm Gia Bảo, cô không thể để mất hình tượng như vậy. Nhận thấy chê trách của dư luận hạ xuống, Thanh Hà tiến lại kéo tay Gia Bảo quay về hướng kí túc cũng không quên ném cho Tịnh Nhan đang trơ người ở đó cái cười lạnh.

" Gia Bảo, Thanh Hà các người thật quá đáng" tháo nốt cái giày còn lại, vì đã được nhận biết màn tung trưởng ban nãy đám đông dần tản ra nhường đường truyền cho chiếc giày, vừa vặn nó đập vào gáy Thanh Hà . Đúng thế lần này là Tịnh Nhan cố ý!

Người con trai kia, hắn nhìn cô, rất hận cô? Cô đã làm gì chứ? Cô đã yêu hắn, vậy là sai sao? Đúng vậy! Quá sai rồi! Cô nên về đi thôi!

Yêu được! Bỏ được!

Mặc kệ tiếng mắng chửi, sự đuổi theo của Thanh Hà và sự can ngăn của Gia Bảo , Tịnh Nhan ôm gò má bị tát đi thẳng ra cổng, đối với thứ tình cảm này cô thực sự hết hi vọng rồi.

Đám đông cũng tản dần.

Ánh nắng xuyên qua mái tóc màu hạt dẻ, chiếu lên gân xanh ẩn hiện dưới làn da trắng nõn của Tịnh Nhan. Ôm lấy bả vai run lên vì khóc, qua khe mắt ướt đẫm, một chiếc xe thể thao tiến lại gần, chiếc xe đó lao đến như mất phanh đâm thẳng về phía cô. Mà cô, người sắp bị đâm lại không nhấc nổi chân mình, sợ hãi bao quanh cơ thể cô, cô khụy xuống.

Cô nhìn thấy diện mạo kẻ lái xe. Người đó.. cô đã mơ thấy rất nhiều!

Phút chốc hàng loạt hình ảnh hạnh phúc khi xưa hiện về. Là Gia Bảo, là người con trai cô theo đuổi suốt 3 năm cấp ba, là người thờ ơ với cô nhưng bỗng tỏ tình với cô khi cô vừa đỗ tốt nghiệp. Là anh ngày ngày đưa đón, là anh, ánh sáng của cô, là tín ngưỡng, là vì anh nên cô theo học khoa Quảng cáo. Tất cả những khó khăn cô trải qua, bị chú ruột đánh đập, bị thím chửi rủa sỉ nhục, bị bỏ đói,.. đều nguyện chỉ cần một hạnh phúc mang tên Gia Bảo... Cô lịm dần đi trong đau đớn, rồi lại chai lì, vết xe đâm trên đỉnh đầu không ngừng chảy máu..

"Tịnh Nhan, Tịnh Nhan.. Nàng đã quên ta rồi sao?"

Là ai vậy?

Là Gia Bảo sao? Không làm sao có thể . Mở mắt ra nhìn mọi thứ trắng xóa. Cô đang ở đâu đây? Cảnh vật trống rỗng, xung quanh chỉ màu trắng, chói mắt quá, hình như cô chết rồi. Đây là thiên đường ư? Không phải.

Có ai đó tiến lại, gần hơn chút nữa, cô dụi đi chuat mờ ảo cuối cùng. Gương mặt kia sao lại giống cô đến thế. " Ngươi dốt cuộc cũng trở lại" cô gái nọ mỉm cười.

" Cô là ai? Còn nữa tôi đang ở đâu" Nhướn cái nhìn khó hiểu về phía đối phương, Tịnh Nhan vẫn chưa hết tò mò về khuôn mặt kia.

" Tôi là Tịnh là phân thân của cô, chẳng nhẽ rong chơi bấy lâu cô đã quên mất bản thân mình rồi" đáp lại sự sỡ hãi của Tịnh Nhan, cô gái nọ tiếp tục cười ôn hòa " Tiểu Nhan đến lúc trở về rồi, hắn đã đợi cô quá lâu, sắp không đợi được nữa rồi"

Trong lúc Tịnh Nhan vẫn còn á khẩu không hiểu gì hết. Cô gái kia lấy ra từ trong áo chiếc trâm hoa mai màu lam cài lên mái tóc dài mượt của Tịnh Nhan. Khoan đã, tóc cô từ bao giờ dài nhanh như vậy, lại còn bộ quần áo cô mặc trên người nữa? Sao giống diễn viên cổ trang quá vậy. Chưa hoàn hồn về ngoại hình mình, cô gái được coi là phân thân kia nhảy lên không trung, trời ạ cao thủ nha, Nhan nghĩ. Kế đó phân thân của cô tan biến tỏa ra vô vàn đốm sáng nho nhỏ đến cạnh cô, đi vào cơ thể cô. Cảm giác như có một dòng nước ấm lan truyền vào cơ thể, cô mất đi dần lí trí..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!