Kỳ Duyên Tương Ngộ

Chương 2: Nam Nhân Trong Đại Lao


trước sau

" Thật điên rồ! "theo thói quen, ta ngầm chửi rủa cái giấc mơ chết tiệt ban nãy, cái gì mà phân với thân, cái gì mà hắn đợi ta. Aizzz thật như ngôn tình nha. Xoa lấy cánh tay đau đớn, khoan đã sao ta lại nằm giữa đường thế này, mấy người xung quanh là ai? Sao lại cứ nhìn chằm chằm ta vậy? Thiên a~ hôm nay qua ta chạy vào phim trường sao? Toàn trang phục cổ đại không.

" Cô nương à, cô không có nhà sao? Sao lại ngủ giữa đường thế này?" Một thiếu phụ mặt đôn hậu lên tiếng

" Đúng đó đúng đó, nhìn cô như bỏ nhà ra đi vậy, thôi trở về với gia đình đi cô gái" lại một lão bà nữa vỗ vai ta nói.

" Ta ta không nhớ gì hết Sao lại ăn mặc như vậy? Ta không có muốn làm diễn viên nha" ta cố nén sự lo sợ lại trong lòng

" Cô gái à cháu bị mất trí sao? Có nhân phù không ?" Lão bà lại thay mặt mọi người lên tiếng

" Ta không biết nhân phù là cái gì, mà nhân phù cái gì chứ ta đã nói không muốn đóng phim mà, aizzza mấy người thật là" xua hết mọi cánh tay an ủi, mấy người này thật muốn ta tức chết mà.

Chưa kịp định hình tình huống gì xảy ra, một đám quan binh đã tiến lại " Bắt cô ta lại! Này mấy người kia, có thấy bất cứ ai lạ mặt phải đến quan môn bẩm báo rõ chưa? Không có Nhân phù đều là nghi phạm hết"

" Bắt cái con khỉ gió, mấy người còn dùng bạo lực ta sẽ kiện đó nha, tuy là sinh viên trường báo nhưng ta cũng biết luật đó" một miếng giẻ mặn mặn chát chát bị tống vào miệng ta. Khỉ thật đám lính kia cố định tay ta không thương tiếc, mọi cựa quậy của ta đều vô ích lúc này, huhu đến mấy nữ chính xuyên không còn không thảm bại như ta.

Ngừng đã? Xuyên không? Đúng rồi ta xuyên không ư? Nhớ lại xem nào. Bản cô nương sau khi rời khỏi chiến trường, vừa ra cổng đã.... trời ạ đã bị xe đâm, huhu không biết gương mặt mĩ miều kiếp đó còn nguyên vẹn không nữa. Thiên a~~ xuyên thì xuyên ít ra cũng phải cho ta làm công chúa, không quận chúa thôi, không tiểu thư cũng được. Tại sao vừa xuyên đã làm giấc giữa phố, đã thế còn bị quan binh bắt nữa chứ.

Mải đau khổ cho số phận mình, vừa hối tiếc ở kiếp trước chưa sống đủ, chưa từng đi du lịch, chưa mua chiếc váy mình thích,...

Bước qua một cánh cổng lớn màu đỏ ước chừng 3-4 mét, CMN giờ nào rồi còn để ý mấy thứ này. Việc quan trọng bây giờ, ta phải sống, đúng rồi dù ở đâu ta cũng phải sống hơn nữa phải sống vui vẻ. Dù ở đây không có Gia Bảo nhưng ít ra không có mấy kẻ đáng ghét kia.

Bị ném mạnh vào phòng giam cuối cùng ta cũng có cơ hội bỏ miếng giẻ ôi thiu ra khỏi miệng. Đá mạnh vào thành giam mà muốn tủi thân " đến cả cái cột cũng phản kháng ta" huhu ta tủi thân quá mà. Bấy giờ ta mới đee ý đến xung quanh, đây là một gian phòng tối, còn hôi nữa, hít vào ta ngửi thấy mùi phân( phân gián, phân chuột, phân người) , mùi nước tiểu, mùi thức ăn thối rữa, mùi cơ thể lâu ngày không tắm rửa. Trời ạ thật là bẩn thỉu quá mà, mắt vẫn nhắm và ngửi, ngửi đến khi va chạm mạnh vào tường, một bức tường thơm tho nhất trong không gian này. Mùi thuốc chăng?

Đập vào mắt ta lúc này là hai con mắt xanh lam " aaaa~ maaa". Giật mình rồi sợ hãi " huhuh ma tỷ tỷ aah ta mới đến địa phương này, chưa hề đắc tội với ai, ta, ta chưa giết ai, kiếp trước ta sống rất có đức nha đến cả một con kiến cũng không dám dẫm.

Con ma nữ kia tưởng như không tiến lại, cũng không lên tiếng, im ắng đến lạ thường, ta nảy sinh cảm giác ban nãy chỉ là ta nhìn nhầm. Khẽ gỡ từng ngón tay mình ra khỏi mắt, 1~2~3 nhìn xung quanh mình một lượt. Không có cái gì cả, thở phào, bản thân lại sợ quá đây mà.

" Ngươi là ai? "

" aaaaaaaaaaa" ta thực sự rất cảm động nha không phải ma nữ mà là ma nam. Hắn, hắn còn là ma mỹ nam aah , đẹp quá, ta còn tưởng hắn là con gái trời ạ. Đẹp như này mà lại chết oan, nên giờ mới phẫn nộ với ta đây mà .

Nam nhân kia cau mày " Ta không phải thứ kia, ngươi tại sao xuất hiện ở nơi này?"

" Ngươi không phải hạng kia sao" ta với tay véo véo mấy cái dung nhan kia, ưm thật mịn nha, có hơi thở nữa, ngón tay vân vê xuống cánh môi hắn không tự chủ muốn lại gần cắn mạnh. Chợt bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi của hắn bản thân ta mới biết đường dừng lại " Đại ca nha, ta không có ý đồ gì với ngươi hết, ngươi xem ta mỏng manh yếu đuối như vậy, là bị oan nên mới vào đây "

Nén sự lo lắng bởi ánh mặt ăn thịt kia, aizz tên này mà về Việt Nam chắc chắc bập top Sơn Tùng rồi, không bật cả Issac luôn ý chứ. Thấy hắn chẳng quan tâm ta kể lể, mà ngồi im tĩnh dưỡng, ngay cả mắt cũng chắng thèm mở, tư thế như kiểu mấy vị bồ tát trong phim truyền hình vậy. Nhưng mà dáng vẻ hắn cũng thật mê người nha, sốmg lưng thẳng tắp kia aizzz. Không nhịn được ta đành bắt trước bộ dáng của hắn. Lựa một vị trí ngay bên cạnh, là chỗ rơm khô nhất ta có thể ngồi. Gấp chân lại hai lòng bàn tay úp vào nhau để lên mắt cá.

Một cỗ nóng ran chuyển động từ tim ra theo mạnh máu chuyển thẳng đến bụng, thật nóng a, đang với tay cởi lấy ba phần cổ áo thì bị một bàn tay chặn lại. Mặc kệ sự ê ẩm từ đỉnh đầu ta tức giận mở mắt. Đáp lại chỉ có cái nhìn châm chọc của nam tử kia, hắn nhếch miệng

" Cô hẳn là vì muốn quyến rũ ta"

Thật điên rồ, hắn nghĩ mình là ai chứ là tiểu minh tinh sao? " đại ca à ngươi cũng nên xem lại dung nhan của người đi, tuy có thể khuynh thành thật nhưng là nữ tử nhìn chỉ cảm thấy ghen tị. Là ghen tị chứ không phải yêu mến, aizz thật quá giống nữ nhi nha"

Tiện tay véo má hắn, thật êm tay nha, mặc kệ mặt ai đó đã hiện rõ mấy vạch đen sì . Nãy cử động mới phát hiện tay hắn đặt ngay dưới ót ta, hắn lại cả gan ăn đậu hũ ta hưm

" Vị đại ca kia ngài ôm ta ngủ cả đêm sao? Đây là muốn khiến ta chú ý sao? Thật tiếc ta liền không có khẩu vị." Quăng đi bàn tay vân vê mặt hắn ta khoanh về thủ lại trước ngực

Ta không quên ném cái nhìn khinh miệt cho kẻ kiêu căng kia. Một cỗ đau đớn truyền đến từ ót ta, trời ạ hắn chán sống thật mà. Tay ta, thứ duy nhất còn chuyển động được men nhanh xuống phần hạ của hắn cố định, nhịn đau ta trầm giọng

" Người nam nhân đáng chết nếu không buông tay ta liền phế đi của ngươi, cho người mãi mãi liền là nữ nhi" gằn ra từng tiếng trong cỏi họng, lực từ tay hắn mất dần thì ta lại càng đau hơn. Hắn là ném ta từ trên tay xuống. Thật đau nha.

Phía trên đỉnh đầu truyền tới giọng mỉa mai " Là ai không biết thân biết phận học ta tu ma để giờ bị tẩu hỏa hả, xem ra cũng không nặng lắm vẫn còn mạnh miệng."

Kẻ không biết thân biết phận kia bị không ai khác là ta , ta chọc vô ổ kiến lửa, mà ổ kiến ấy cứ không nhanh không chậm tiến lại . Ta cứ ấ ư không hiểu gì hết mà ánh mắt đó, là muốn giết ta đây mà, nhắm nghiền mắt, ta thiết nghĩ nếu ta chết ở đây ta có quay về được không? Hay lại xuyên qua khoảng không khác. Haizz về cũnh được, về cho ta học nốt, cuộc sống sinh viên chưa trọn vẹn một năm nha, ta còn chưa trả thù đám gian dâm kia hức.

Cái châm trên đâu bị rút mạnh một tiếng, tức giận ta ném caia nhìn về ánh mặt kia. Đôi ngươi hổ phách không còn hàn khí ban nãy, bây giờ nó phẳng lặng, quá phẳng lặng, lại như muốn nhấn chìm tất cả.

" Cái châm này ngươi lấy ở đâu ra? " giọng nói hắn chợt băng lãnh thêm vài phần.

" Là ta, là của ta" hắn nhìn vậy là chỉ vì thích thú với cái châm thôi ư? Trẻ con!

Như biểu hiện của kẻ chột dạ, hắn đưa lại chiếc trâm cho ta, quay mặt qua hướng khác

" Ta có một nương tử, cô ấy cũng có chiếc trâm giống ngươi, cô ấy hứa gả cho ta từ khi còn rất nhỏ"

" Người sẽ không vì thế nghĩ ta ăn cắp chứ" ta mở to mắt ngặc nhiên. Ta ngạc nhiên không vì chuyện hắn kể, mà vì ánh mắt giết người hắn dành cho chiếc châm.

" Có thể lắm" hắn ta cười lạnh, giữ mạng , ta liền không đáp lại hắn, hắn cũng yên vị ngồi vào chỗ của mình xung quanh yên tĩnh lạ thường. Tiếng nước nhỏ giọt chạm vào bậc thềm đại lao, nam tử kia như thở đều theo nhịp đó.

Ta cố gắng hít thở, hít lấy mùi đàn hương mà ta tưởng thuốc ban nãy. Chỉ có như vậy ta mới không cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ. Thế mà ta lại vẫn cứ ngủ đi. . Trong miên man ta nhận được thứ gì đó ấm áp cọ cọ vào má mình, thật ôn nhu...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!