Ký Hiệu Số 8

Chương 1: Lần Giao Dịch Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sài Gòn – 01:37 sáng
Trên tầng thượng của tòa nhà bỏ hoang ở quận 7, gió rít từng cơn. Mùi khói thuốc trộn lẫn mùi mồ hôi và thuốc súng. Dưới ánh đèn neon mờ nhòe, Minh – chiếc áo khoác đen phất phơ trong gió – đứng quay lưng về phía đám đàn em đang khiêng từng thùng hàng lên xe.

Không ai biết rõ gốc gác của hắn. Cái tên "Minh Lạnh" chỉ mới xuất hiện trong giới vài tháng gần đây. Nhưng trong từng cú ra tay, từng ánh mắt, người ta hiểu: hắn không phải dạng vừa.

Một gã đàn em run run hỏi:

“Anh Minh… lô hàng này… là hàng thiệt luôn hả?”

Minh liếc mắt. Nhẹ, gọn. Nhưng đủ khiến gã kia im bặt.


Lô hàng hôm nay là chuyến thử lòng.
Người giao là Phan Quân – ông trùm nắm một trong tám nhánh của “Hội Số 8” – tổ chức tội phạm ngầm hoạt động xuyên quốc gia.
Minh – cảnh sát chìm – được lệnh thâm nhập từ hơn 1 năm trước.
Hôm nay là lần đầu tiên anh được giao hàng thật.

Không còn là thuốc lá lậu, không còn là bao thư, không còn là “giả test.”
Mà là vũ khí sống.


Tiếng động cơ xe tải rít lên phía dưới. Minh quay lại, nhìn thẳng vào mắt gã tài xế:

“Xe 1 đi hướng Thủ Đức. Xe 2 theo tôi về Bình Tân.
Thằng nào sai 1 bước, tôi bắn nát sọ.”

Không ai cãi.
Vì đêm trước, chính Minh là người đập đầu một gã phản hàng bằng báng súng – giữa quán cà phê đông người.
Máu bắn lên tường, rồi hắn... gọi tính tiền, tỉnh rụi.


Lúc 02:10, xe vừa rời bãi, thì điện thoại Minh rung.

Không tên, không ảnh.
Chỉ có một biểu tượng: số 8 nằm ngang.

Anh bắt máy:

“A lô.”

Giọng trầm, khàn như kéo từ lòng đất lên:

“Lô hàng đó… là của tao.
Chỉ cần một cái tên lọt ra…
Tao sẽ moi tim mày mà bắn từng nhịp.”

Minh siết chặt điện thoại:

“Ông có quyền nghi. Nhưng đừng quên… chính tay tôi đã ném thằng phản bội xuống sông tuần trước.”

“Tao biết.
Và vì vậy, tao muốn gặp mày.
06:00 sáng mai, Kho 18 – Khu công nghiệp Phú Thuận.
Mang theo… nó.

Rồi tắt máy.

Minh nhìn về phía thùng hàng đã lên xe. “Nó” – chính là chiếc hộp đen mà không ai được mở.
Chỉ biết – mỗi năm Hội Số 8 chỉ giao một chiếc.
Và người giữ nó… hoặc lên như diều… hoặc chết không kịp nhận xác.


Tại phòng điều tra ngầm – Tổng cục A, Hà Nội.
Bức tường chi chít ảnh, sơ đồ, tên tuổi các ông trùm cấp cao.
Ngay giữa là hình của Minh, với dòng chữ đỏ:
“CẤM TIẾP CẬN. ĐANG THÂM NHẬP.”

Một sĩ quan lớn tuổi – Trung tá Lâm – nhìn chăm chăm tấm ảnh.
Ông nói nhỏ, như tự nhủ:

“Giữ vững đi, Minh.
Chỉ cần vào được Hội Số 8…
Chúng ta sẽ kéo cả ổ ra ánh sáng.”


Trở lại Sài Gòn – lúc 05:58 sáng.

Kho 18 nằm sâu trong khu công nghiệp, không camera, không bảo vệ.
Trên tường loang lổ sơn đỏ:
"Không bước vào nếu chưa được gọi tên."

Minh bước tới.
Tay trái cầm hộp đen. Tay phải giấu sẵn khẩu Glock 17 trong áo khoác.
Không khí đặc quánh.

Một giọng nữ vang lên sau lưng:

“Không cần giấu. Ở đây ai cũng mang súng.”

Minh quay lại – đứng trước mặt anh là một người phụ nữ.

Cô mặc áo da ôm sát, tóc đen dài, đôi mắt như biết cười, như biết giết.
Cô là My – tay chân thân tín của Phan Quân.
Tên giang hồ gọi cô là: “My Cáo.”

“Anh Minh. Đẹp trai như lời đồn.
Lần đầu giao hàng mà dám mang thẳng hàng thật đến đây.
Không sợ chết à?”

Minh nhìn thẳng:

“Sợ thì đâu phải tôi.”

My cười, rút khẩu CZ 75 nòng dài:

“Chỉ cần chút nữa…
Nếu ông ấy không hài lòng,
Tôi là người bắn anh trước.”


Cánh cửa kho mở.
Không phải bằng điện, mà là… tay gạt cơ khí cổ – như trong phim gián điệp cũ.
Bên trong, ánh đèn huỳnh quang vàng đục.

Một người đàn ông lớn tuổi, râu muối tiêu, ngồi giữa dãy bàn dài.
Mắt ông ta như nhìn xuyên áo giáp.
Chính là Phan Quân.

“Minh.” – Ông nói, giọng khô khốc.
“Mày mang gì cho tao?”

Minh tiến lên, đặt chiếc hộp đen lên bàn.
Một nhịp tim nín thở.

Quân không mở.
Ông nhấp cà phê, rồi cười:

“Tao không cần biết trong đó là gì.
Tao cần biết:
Mày có thể chết vì nó không?”


Minh không nói.
Chậm rãi… rút súng, kê lên thái dương.

“Nếu ông nghĩ tao là kẻ phản…
Thì khỏi cần kiểm hàng.
Bắn tao đi.”

My giật mình. Cả kho nín lặng.

Phan Quân cười lớn:

“Hahaha…
Tao thích mày rồi đấy.
Từ giờ… mày theo tao.
Mày… là Số 8 mới của tao.”


Mạng lưới đang mở.
Minh – mã số 8 – đã chính thức bước vào tầng sâu nhất.
Phía sau là gì?
Phản bội? Giết chóc?
Hay… sự thật về em trai anh – người được cho là đã chết từ 7 năm trước?


(Còn tiếp chương 2: Bức Tường Dữ Liệu)
Chương sau, Minh được đưa đến nơi bí mật chứa hồ sơ thật của các “mã số” trong tổ chức. Anh phát hiện ra một cái tên tưởng đã chết – vẫn còn sống. Và người đó… có liên quan đến Vy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!