Kho 18 – 06:37 sáng
Không ai ngờ trong tòa nhà tồi tàn này lại có một căn hầm công nghệ ngầm, hiện đại chẳng kém trụ sở cơ quan tình báo.
Tầng dưới, cửa thép tự động đóng lại sau lưng Minh.
Tiếng “tách” vang lên, lạnh như tiếng còng số 8 chốt lại đời người.
Phan Quân dẫn đầu, My đi phía sau. Minh giữ im lặng, tay vẫn giữ khoảng cách với khẩu Glock giắt hông – nhưng sẵn sàng rút bất kỳ lúc nào.
Hành lang dài, đèn cảm ứng bật dọc đường.
Trên vách là ảnh những người đàn ông – đa phần đều mờ mặt, chỉ ghi một số duy nhất.
Số 1 đến số 7.
Và ở cuối dãy – một khung trống, khắc dòng chữ đỏ:
“SỐ 8 – ĐANG THỬ.”
Phan Quân dừng lại trước một cánh cửa bằng kính chống đạn.
Bên trong là một phòng máy chủ, màn hình LED nối nhau thành bức tường kỹ thuật số khổng lồ.
“Đây là nơi lưu trữ tất cả dữ liệu nội bộ của Hội.” – ông nói.
“Từ mã số, thông tin, quá khứ, điểm yếu, người thân...
Bất kỳ ai từng đặt chân vào đây…
sẽ không có đường lui.”
Minh thở nhẹ:
“Vậy tôi vinh dự thật.”
Một nhân viên IT của Hội – đầu cạo trọc, xăm hình sọ người sau gáy – bước ra.
Gã tên Huy Két, chuyên xử lý dấu vết số.
Gã đưa Minh một tablet:
“Từ giờ, anh có quyền truy cập cấp 2.
Không cao như số 1, 2 hay ông chủ.
Nhưng… đủ để biết ai đang muốn giết anh.”
Minh lướt tay, nhìn vào danh sách các file.
Bỗng anh khựng lại. Trong danh sách có một dòng dữ liệu đang bị mã hóa:
[Tập tin 7A–MNVY]
Tình trạng: Tạm khóa – chờ tái xác minh danh tính
My thấy Minh ngừng, bước lại, khẽ nói:
“Chỉ những người có ‘liên kết sinh học’ với nhân vật trong hồ sơ…
mới thấy được dòng này.”
“Anh quen cái tên trong đó à?”
Minh không trả lời. Nhưng trong đầu anh hiện ra rõ ràng một khuôn mặt.
Vy.
Tên mã trong hệ thống: MNVY.
Bảy năm trước, Vy là người yêu cũ của Minh – sinh viên năm cuối y khoa, rời quê vào Sài Gòn lập nghiệp.
Cô từng bị mất tích một thời gian ngắn, rồi đột ngột quay lại – lạnh lùng, im lặng, không còn là Vy của trước kia.
Cũng chính thời điểm đó, em trai Minh – Khải – đột nhiên chết cháy trong một vụ tai nạn nhà kho, bị kết luận là tai nạn điện.
Và cũng là thời điểm Minh quyết định… xin làm cảnh sát chìm.
“Muốn mở file không?” – Huy Két hỏi.
“Mở thì mở. Nhưng một khi anh đụng tới dữ liệu cấp 3…
nó sẽ được ghi vào nhật ký vĩnh viễn.
Không xóa được.
Và nếu có ai cấp cao hơn thấy...
Anh có thể bị trừ khử như một con chó bị bắn trong ngõ.”
Minh im lặng. Rồi gõ mật khẩu truy cập anh vừa được cấp.
Chữ hiện lên:
MỞ FILE 7A–MNVY: ĐANG GIẢI MÃ...
Trên màn hình, hiện ra một đoạn video ngắn.
Camera đen trắng, quay lén trong phòng hỏi cung.
Vy đang ngồi đối diện một người đàn ông bị trói, toàn thân đầy máu.
Cô không run, không khóc, không biểu cảm.
Trong tay cầm dao.
Phía dưới ghi:
“Tập huấn nội bộ – Lệnh trừng phạt số 8.
Người thực hiện: MNVY.
Thời gian: 4 năm trước.”
Minh nắm chặt tay.
Video kết thúc khi Vy đâm liên tiếp vào cổ người kia – không chớp mắt.
Hắn lặng người.
Vy đã từng là một phần của Hội.
Hoặc vẫn đang là.
“Đủ chưa?” – Huy Két hỏi.
“Hay muốn xem thêm cảnh cô ta cắt lưỡi người khác?”
Minh gập tablet lại, ném trả:
“Tôi xem đủ rồi.”
Phan Quân cười nhẹ:
“Tốt. Vậy là mày hiểu… không ai sạch trong cuộc chơi này.
Kể cả người mày yêu.
Giờ thì ra ngoài đi.
Tao có chuyện cần nói với My riêng.”
Minh bước khỏi phòng. My đứng lại với Quân.
Giọng ông trùm trầm xuống:
“Thằng này… ánh mắt của nó không giống dân ngầm.
Nó không nghiện. Không gái. Không xăm trổ.
Nhưng lại… cực kỳ biết giữ im lặng.”
My châm thuốc, nói khẽ:
“Hoặc là nó được đào tạo rất kỹ…
Hoặc là nó có động cơ riêng.”
“Ông định xử?”
Quân lắc đầu:
“Chưa.
Tao muốn xem nó xử lý thế nào khi gặp Vy.”
Chiều cùng ngày – tại quán bar ngầm “Cage” ở Quận 4.
My chở Minh tới. Quán bar này thuộc sở hữu của Hội, chỉ dành cho người “có số.”
Khi cửa mở, tiếng bass đập dồn dập, ánh đèn đỏ quét khắp trần.
Người phục vụ dẫn Minh lên tầng VIP.
Bước vào phòng, Minh chết lặng.
Vy đang ngồi sẵn ở đó.
Vẫn gương mặt xinh đẹp, ánh mắt bình thản, chiếc váy đỏ ôm sát – như thể chưa có gì từng xảy ra.
“Chào anh.
Lâu rồi không gặp.” – Cô mỉm cười.
Minh ngồi xuống, lưng căng như dây đàn:
“Em… làm gì ở đây?”
Vy rót rượu, đẩy ly về phía anh:
“Em là người phụ trách nội gián của Hội trong giới y tế.
Và anh… là người mới vào danh sách số.
Từ giờ… em được phép giám sát anh.”
Cô nói tiếp, ánh mắt lạnh dần:
“À mà... đừng lo.
Em chưa khai anh là cảnh sát.
Vì em không chắc... anh còn là Minh của ngày xưa không.”
Minh nhếch môi:
“Còn em thì sao?
Em vẫn là Vy chứ?”
Vy rút nhẹ con dao nhỏ giấu trong túi xách, xoay xoay:
“Em là bất cứ ai… mà Hội cần.”