13:15 – Trại tâm thần Quận 5 – Phòng số 7
Mùi thuốc khử trùng đậm đặc, ánh sáng mờ vàng.
Bác sĩ Hoàng, dáng gầy gò, ánh mắt hoang dại nhưng sâu thẳm, ngồi co ro trong góc.
Minh đặt Vy nằm lên băng ca bên cạnh, đôi mắt cô nhắm nghiền, da nhợt nhạt.
Dây dẫn sinh học trên cổ tay vẫn chớp nháy đỏ – chứng tỏ hệ thống chưa ổn định.
“Ông là người cuối cùng từng điều hành Genesis X.” – Minh nói.
“Tôi cần ông cứu cô ấy. Và… cho tôi biết sự thật về Số 0.”
Bác sĩ Hoàng nheo mắt nhìn Minh thật kỹ, rồi bật cười:
“Cậu biết tại sao mình sống sót sau 42 lần tiêm tái lập gene không?
Vì một phần của Số 0… đang nằm trong đầu cậu đấy.”
13:40 – Căn phòng hồi tưởng ký ức nhân tạo
Hoàng đặt một thiết bị lên thái dương Minh – gọi là “MIRROR” – máy chiếu lại ký ức mã hóa.
“Genesis X không tạo ra con người.
Nó tạo ra những thứ có thể… giả vờ là người.”
Máy kích hoạt.
Mắt Minh co giật, mồ hôi túa ra, thở dốc.
Trên màn hình, hiện ra những cảnh mà anh chưa từng sống qua:
Một phòng thí nghiệm trắng toát
Một đứa trẻ bị treo ngược bằng dây truyền dịch
Một người đàn ông không mặt, đeo mặt nạ đen, ghé sát tai đứa bé và nói:
“Từ giờ… mày sẽ là tao.”
14:05 – Minh bật dậy khỏi máy, ngực thở dốc
“Ký ức này không phải của tôi…” – Minh lắp bắp.
Hoàng lặng lẽ nói:
“Đúng. Cậu là người đầu tiên chúng tôi thử nghiệm ‘Ký ức ghép.’
Toàn bộ ký ức tuổi thơ cậu – là giả.”
Minh lùi lại, mắt đỏ ngầu.
“Vậy tôi… là cái gì?”
Hoàng nhìn Minh như nhìn một di sản tội lỗi:
“Cậu là Số 8 – phiên bản cuối cùng dùng để chứa mã gốc của Số 0.
Nếu Số 0 chết, ý thức của hắn sẽ trở về cậu.”
14:30 – Căn cứ ngầm trại tâm thần rung chuyển
Một vụ nổ từ bên ngoài. Hệ thống điện chập chờn.
“Hội phát hiện tín hiệu máy chiếu ký ức! Chúng đang bao vây trại!” – Hoàng hét lên.
Minh lao đến ôm Vy, gào lên:
“Chạy thôi!”
Nhưng Vy mở mắt… mắt trái sáng đỏ.
Minh chết lặng.
Vy nói bằng giọng không phải của cô:
“Chậm rồi… Prototype 01.”
14:33 – Sự thật tàn khốc
Hoàng run rẩy:
“Không… Vy bị cài mã phụ.
Số 0 đã dùng cô ấy… như một ổ sao lưu ký ức.”
Minh gào lên:
“Vy! Đừng để hắn điều khiển em!”
Vy chống tay đứng dậy, mắt vẫn đỏ máu:
“Em… không muốn giết anh… nhưng trong đầu em có tiếng nói… bảo rằng… nếu anh còn sống… Số 0 không toàn vẹn.”
Cô rút súng.
14:35 – Cảnh chia đôi máu và tình yêu
PẶC! – Viên đạn bắn sượt vai Minh.
Anh không chống trả. Chỉ tiến lại, mắt đỏ hoe.
“Em không phải Vy lúc đầu.
Nhưng anh vẫn tin… em chọn được.”
Vy bật khóc – ánh mắt đỏ nhòa. Tay cô run lên…
Rồi – BOOM!
Một tiếng nổ từ hệ thống phòng thí nghiệm. Cả trại tâm thần chìm trong biển lửa.
15:10 – Bên ngoài trại – đống đổ nát
Minh bế Vy – máu me khắp người – lao khỏi tòa nhà sụp đổ.
Cô còn sống, nhưng hệ thống ký ức bị vỡ vụn. Cô không nhớ Minh, cũng không nhớ mình là ai.
Minh nhìn về phía chân trời, nắng chiều đỏ như máu:
“Nếu em không còn là em…
Anh sẽ bắt đầu lại – từ đầu. Dù có phải giết cả cái thế giới này.”