17:20 – Một căn nhà trọ ven kênh Tàu Hủ – Sài Gòn
Trong căn phòng cũ kỹ đầy bụi, Minh ngồi lặng trước gương.
Anh đã tự khâu lại vết thương vai trái bằng sợi chỉ y tế cũ.
Vy nằm bất tỉnh trên chiếc giường xếp, hơi thở đều đều nhưng ánh mắt vô hồn. Cô tỉnh lại… nhưng không nhớ anh.
“Tên tôi là Vy?” – cô thì thầm từ lúc chiều, nhưng không có cảm xúc.
“Tại sao tôi lại biết dùng súng? Biết đọc mã gene?”
18:00 – Giọng nói trong đầu bắt đầu xuất hiện
Minh nhắm mắt, nhưng giọng nói thì vang lên rõ ràng:
“Mày nghĩ mình là người? Mày là cái vỏ. Tao mới là lõi.”
“Mày yêu cô ta à? Tao từng xóa sạch ký ức như vậy… chỉ với một dòng lệnh.”
Minh đập đầu vào tường – máu rỉ.
Hơi thở anh dồn dập.
“Cút khỏi đầu tao…” – anh gầm lên.
Giọng nói đáp:
“Muộn rồi, Minh.
Tao là mày.”
18:45 – Minh ghi âm lời trăn trối
Anh bật máy ghi âm mini:
“Nếu tôi biến thành một thứ không còn là người…
Người nghe được bản ghi này… hãy bắn vào giữa trán tôi.”
“Và bảo với Vy… tôi không giết cô ấy… cho dù tôi không còn nhớ mình là ai.”
Anh nhét máy vào áo Vy, cài một vòng cảm biến sinh học – nếu anh chết, thiết bị sẽ tự phát.
20:00 – Cửa phòng bật mở
Một người đàn ông bịt mặt bước vào.
Minh lao đến định siết cổ, nhưng hắn giơ hai tay:
“Bình tĩnh. Tôi là Khuê – đàn em cũ của Tài Chợ Gạo.”
“Tài bị bắt rồi. Hội Số 8 đang dùng chip kiểm soát hắn, ép khai chỗ anh.
Họ gọi chiến dịch này là: “Vết Cắt Ngược.”"
20:30 – Khuê giao thông tin
Khuê đưa Minh một bìa hồ sơ:
Bản thiết kế chip sinh học mã “Omega”
Vị trí phòng thí nghiệm mới của Hội – nằm bên dưới Sân bay Long Thành
Lịch trình chuyển giao ký ức số hóa giữa các “chiến binh ký hiệu”
Minh nói nhỏ:
“Chúng đang biến con người… thành thư viện sống.”
21:00 – Vy tỉnh lại
Cô bước ra khỏi phòng, tóc xõa, mặt lạnh như đá.
“Anh là ai?”
Minh nhìn cô, tim như nghẹn.
“Tôi là người… từng đặt cả sự sống của mình để bảo vệ em.”
Vy nhìn anh, ánh mắt lạ lẫm:
“Tôi chỉ thấy một người đàn ông… đứng giữa hai thân phận.”
“Người thứ ba trong đầu anh – là ai?”
21:20 – Tầng hầm dưới lòng đất – Minh mở màn tập luyện
Minh vào chế độ “cắt gene tạm thời” – dùng thiết bị của bác sĩ Hoàng, anh khóa tạm vùng ký ức chứa mã Số 0.
Tuy nhiên, tác dụng phụ là thân nhiệt tụt, mất khứu giác, mất kiểm soát giấc ngủ.
Vy đứng nhìn từ xa, mắt có chút dao động.
“Dù không nhớ, tôi cảm thấy… tôi từng yêu anh.”
“Nhưng người trong đầu anh, có yêu tôi không?”
22:00 – Giấc mơ của Minh
Anh thấy mình đứng trong phòng thí nghiệm.
Một người đeo mặt nạ đen – chính là bản sao của anh – nhìn anh cười:
“Mày giết tao, mày chết.
Tao sống, mày biến mất.”
“Và Vy… sẽ yêu tao. Không phải mày.”
Minh hét lên trong mơ, và tỉnh dậy – toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
00:00 – Minh đặt tay lên vai Vy
“Tôi không biết mình là gì nữa…
Nhưng nếu tôi còn điều gì để giữ…
Đó là em.”
Vy nhìn anh, không nói.
Tay cô chạm nhẹ vào vết sẹo sau lưng anh – hình số 8.