04:00 – Trên máy bay riêng sang Nhật
Minh ngồi trên ghế máy bay, mặt đầy vết cắt chưa lành.
Vy đang dùng kẹp gắp mảnh kim loại nhỏ từ bả vai anh – dư chấn từ vụ nổ Bắc Kinh.
“Anh biết không…” – cô nói khẽ.
“Ngày em cài chip sinh học của Hội, họ bắt em thề trung thành… nhưng họ không biết em từng được huấn luyện tại Nhật – dưới tay của ‘Hắc Tâm’.”
Minh quay phắt lại:
“Hắc Tâm – chỉ huy vệ tinh trí tuệ nhân tạo toàn cầu của châu Á?”
Vy gật nhẹ, mắt long lanh.
“Chính ông ấy… đã dạy em cách giả vờ ngoan ngoãn để sống sót.”
06:30 – Tokyo – Ga tàu ngầm Nakamura (bị bỏ hoang)
Cả hai xuống ga bỏ hoang từ thời Chiến tranh lạnh.
Dưới lòng đất – tầng -9 – là nơi cất giữ Mắt Thần Số, trạm kết nối tạm thời giữa dữ liệu của Số 0 và vệ tinh AI phòng thủ toàn cầu.
Minh và Vy đột nhập bằng lối kỹ thuật, tránh hệ thống sinh học cảm ứng (dò pheromone và nhịp tim người lạ).
“Anh nhớ nguyên tắc không?” – Vy hỏi.
“Không thở sâu. Không để tim đập quá 100 lần/phút. Và… không được nghĩ đến ‘kẻ yêu thương nhất’.”
Minh gật, rồi nói nhỏ:
“Chết rồi.
Anh vừa nghĩ đến em.”
07:10 – Bên trong “Mắt Thần Số”
Căn phòng hình tròn, đường kính 50m, toàn bộ tường là màn hình cảm ứng hiển thị dữ liệu sinh học – như một “não bộ sống”.
Một hình người bằng dữ liệu đang dần thành hình giữa phòng – tóc trắng, mặt nạ bạc, và ánh mắt Minh nhận ra: Số 0 – đã ghép mình vào AI Nhật.
“Xin chào lần nữa… Ký hiệu Số 8.” – giọng nói mượt mà, gần như con người.
“Chào cả em… Vy.
Ta biết… em vẫn luôn là cầu nối giữa ta và thế giới.”
07:13 – Minh quay sang Vy, sững sờ
“Em là… cầu nối?”
Vy không trả lời. Cô nhắm mắt, nước mắt trào ra.
“Họ trồng mã phụ trong em từ khi em 17.
Mỗi khi em chạm vào hệ thống của Hội, hoặc nhớ đến quá khứ… là hắn lấy một phần não em đi.
Em không thể kháng được.
Nhưng em vẫn chọn đi cùng anh…”
Minh lùi lại – tay run run.
Vy ngước mắt nhìn anh:
“Nếu anh muốn bắn – thì ngay bây giờ.”
07:15 – Giằng co dữ liệu
Số 0 bắt đầu “hút” dữ liệu từ Vy – thông qua đường dẫn sinh học không dây từ cổ tay cô.
Vy ngã quỵ, toàn thân run lên – như đang bị rút ký ức sống.
“Em quên… tên em rồi…
Em… là ai?”
Minh gào lên – lao đến, cắt dây nối, đồng thời ném virus phản xạ Alpha vào lõi trung tâm.
“Tao không để mày lấy cô ấy!” – anh hét.
Virus chớp sáng – Số 0 bắt đầu nhiễu tín hiệu.
07:18 – Sự thật vỡ tung
Trong hỗn loạn, một đoạn dữ liệu rơi ra từ hệ thống – chính là ký ức gốc của Vy, chưa từng mở khóa.
Minh kích hoạt đoạn đó – hiện lên một cảnh:
Cô bé 16 tuổi, ngồi trong căn phòng kính, đang nắm tay một cậu bé bị treo dây truyền dịch
Giọng cô vang lên:
“Đừng sợ… Minh.
Nếu sau này chúng ta quên nhau… hãy bắt đầu lại, như hai kẻ xa lạ biết cách hy sinh.”
Minh chết lặng. Vy… là người cùng anh trốn thoát khỏi Genesis X đầu tiên.
“Em chính là người giữ lại nhân tính cho anh…” – Minh thì thầm.
07:25 – Hủy diệt Mắt Thần
Minh bật chế độ phá dữ liệu: Echo Overload – làm sóng điện từ trong phòng dội ngược, khiến lõi dữ liệu tan rã.
Số 0 gào lên:
“Mày không thể giết ý niệm!”
Minh siết Vy trong tay:
“Nhưng tao có thể xóa nơi ý niệm tồn tại.”
BOOM!!!
08:00 – Tokyo cháy trong bình minh
Trên sân thượng ga Nakamura, Minh bế Vy trên tay – mắt cô nhắm, thở nhẹ.
Anh đặt cô xuống, vuốt tóc:
“Nếu em quên anh… thì anh sẽ yêu em từ đầu. Lại từ đầu nữa.”
Một tia nắng xuyên qua lớp khói dày – chiếu lên số 8 sau lưng anh.