Ký Hiệu Số 8

Chương 6: Ký Ức Cấy Ghép


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

08:40 sáng – Bệnh viện Nhân Dân Gia Định

Minh đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang y tế, bước lặng lẽ vào sảnh cấp cứu.
Không ai nhận ra anh – một kẻ từng vào sinh ra tử giữa lòng Hội Số 8 – giờ quay về làm “bệnh nhân” giả.

Vy đi bên cạnh, tay ôm vết thương băng sơ.
Trên hồ sơ giả: “nạn nhân tai nạn xe máy, cần theo dõi mô tạng.”

Nhưng thực chất, họ đến gặp bác sĩ Vũ Nguyên – chuyên khoa ghép tạng cấp cao, từng tham gia “chương trình chuyển hóa sinh học” cho tổ chức ẩn danh – chính là Hội.


09:03 – Phòng 409 – Khu kỹ thuật cao

Dr. Vũ – dáng người cao gầy, tóc muối tiêu, ánh mắt mệt mỏi.
Nhìn thấy Minh và Vy, ông chỉ nói một câu:

“Tôi đã chờ ngày này 5 năm rồi.”

Minh khựng lại:

“Ông biết tôi sẽ quay lại?”

Vũ gật:

“Tôi là người ghép tế bào tủy cho em trai anh.
Cũng là người đầu tiên phát hiện gen sinh học giữa anh và cô ấy – Vy.”

Vy run lên.

“Tại sao giữa tôi và anh ấy có liên kết gen?
Tôi không có anh em ruột!”


Vũ mở laptop, gõ mật khẩu. Một folder hiện ra:
“Biological Archive – Project 8X”

Trong đó là loạt dữ liệu xét nghiệm, bản đồ di truyền, và video lưu trữ.
Ông chiếu lên tường một hình ảnh đồ họa gen: hai chuỗi DNA xoắn kép.

“Khi Hội bắt đầu dự án ‘8X’, họ chọn 12 trẻ mồ côi có đặc điểm di truyền đặc biệt.
Minh và Vy… là hai trong số đó.”
“Không phải ruột thịt, nhưng hai người… đã từng được truyền cùng một nguồn tế bào gốc.”

Minh cau mày:

“Ai truyền? Tại sao?”

Vũ trầm giọng:

“Họ muốn tạo ra những người… không thể giết nhau.
Vì hệ gen tương đồng sẽ khiến một bên cảm nhận được nỗi đau của bên kia.
Thí nghiệm kiểm soát bằng sinh học cảm ứng.”


Vy ngồi thụp xuống ghế. Mắt cô đỏ hoe.

“Vậy… cái cảm giác mỗi lần anh ấy bị thương… tôi thấy như có gì trong ngực mình co rút – là thật sao?”

Minh nắm chặt tay.

“Tôi không tin. Ông có bằng chứng?”


Vũ mở tiếp một đoạn clip:
Cảnh một căn phòng thí nghiệm.
Cậu bé khoảng 12 tuổi – là Minh.
Một bé gái nhỏ hơn – là Vy.
Cả hai đang bị truyền một loại huyết thanh từ cùng một túi chứa tế bào.

Người cầm ống – chính là Phan Quân – lúc ấy còn trẻ, mặc áo blouse trắng.

“Họ là Cặp ghép số 8.” – giọng Quân vang lên.
“Nếu họ sống… Hội sẽ có cặp chiến binh hoàn hảo.
Nếu một chết – người kia sẽ tự động mất kiểm soát.”


Minh đấm mạnh xuống bàn.

“Ông ta biến chúng tôi thành thí nghiệm sống.”

Vy rơi nước mắt, quay đi.
Vũ thì thở dài:

“Tôi đã cố giấu.
5 năm trước, Khải – em trai anh – phát hiện dữ liệu này khi thực tập trong phòng lưu trữ.
Tôi van cậu ấy im lặng.
Nhưng cậu ấy… đã gửi đoạn clip cho một người tên Vy trước khi chết.”

Vy bàng hoàng:

“Tôi? Không… tôi không nhớ…”


Minh nhớ lại file VIDEO_LOG_404X_KHAI.mp4.
Khải đã hét:

“Anh tôi sẽ biết!
Anh tôi sẽ...!”

Vậy Khải biết mình đang bị theo dõi.
Và chỉ có một nơi an toàn: email Vy.

“Tài khoản đó... còn không?” – Minh hỏi.

Vy lấy điện thoại, mở hòm thư cũ – ẩn trong một email spam, có file nén "CallSign_8X.rar" chưa từng mở.

Họ giải nén.
Một đoạn video hiện ra – quay bằng điện thoại – Khải đứng trong nhà vệ sinh bệnh viện, run rẩy.

“Anh Minh… nếu anh nhận được file này, nghĩa là em không còn nữa.
Anh phải tránh xa Hội.
Phan Quân… không chỉ giết em.
Hắn còn… lên kế hoạch… khiến anh giết chính Vy…”


Clip giật mạnh, hình ảnh vỡ – rồi tắt.

Vy chết lặng.
Minh thì đứng dậy:

“Tôi phải gặp hắn. Ngay.”


09:42 – Tầng 4 – Hệ thống lưu trữ Hội – chi nhánh ngầm Sài Gòn

Minh và Vy xâm nhập bằng thẻ nhân dạng giả do Vũ cấp.
Họ xuống tầng ngầm chứa ổ AI mà Hội dùng để giám sát các “chiến binh số”.

Ở đó, Minh tìm được thư mục “PROJECT: TỰ THỦ TIÊU”

“Đây là lệnh... từ Phan Quân.
Cài vào tiềm thức sinh học Minh.
Khi gen đồng dạng giữa Minh và Vy đồng pha quá mức...
Bộ não Minh sẽ tạo ảo giác thù địch – và hành vi sát thương sẽ được kích hoạt.

Vy lùi lại, tái mặt:

“Vậy… nghĩa là… một ngày nào đó… anh sẽ giết em… mà không biết vì sao.”

Minh thở gấp.
Anh lùi lại, nhìn bàn tay mình như thể vừa phát hiện chính mình là một quả bom hẹn giờ.


10:05 – Báo động vang lên

“CẢNH BÁO: XÂM NHẬP NGOÀI HỆ THỐNG.”
“CHẶN TOÀN BỘ THANG MÁY VÀ LỐI LÊN.”

Minh kéo Vy chạy.
Họ bắn vỡ cửa thoát hiểm, lăn xuống tầng hầm kỹ thuật – lối duy nhất ra còn lại.

Sau lưng họ, một giọng nói vang lên trong loa:

“Xin chào… Minh.
Xin chào… Vy.
Trò chơi sắp kết thúc.
Các ngươi không còn là con người.
Các ngươi là DỰ ÁN.”

Giọng nói của... Phan Quân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!