18:05 – Quán Vạn Kỳ – hầm rượu cũ bên Chợ Lớn
Mùi khói thuốc hòa lẫn hơi men.
Tiếng cười khà khà, tiếng ly cụng nhau, tiếng bàn luận thấp giọng vang lên từ căn phòng hầm dưới lòng đất – nơi không camera, không sóng, không một bóng công an dám bén mảng.
Trong căn phòng mờ ánh đèn dầu, Minh ngồi đối diện ba người đàn ông xăm trổ đầy mình:
Tài ‘Chợ Gạo’ – từng trấn cả khu hàng hóa cảng Bến Nghé
Bình ‘Máu Lạnh’ – chuyên đòi nợ và xử lý những “hàng hỏng” của Hội
Khánh Râu – tay anh chị gốc Bắc, đào tẩu khỏi Hội năm 2011 sau vụ “chặt xác bằng đá lạnh”
Cả ba từng là chân rết của Phan Quân, và đều bị phản, bị truy sát.
Tài gõ gõ cây bút lên mặt bàn gỗ.
“Mày có gì để tụi tao dính máu lần nữa?”
Minh đặt lên bàn một USB đen – bên trong là danh sách các trạm rửa tiền, tài khoản ẩn và danh sách thủ tiêu của Hội.
Khánh Râu lật tệp ra, cau mày:
“Phan Quân từng ra lệnh ‘xử’… cả vợ tao.”
Minh nhìn thẳng:
“Tôi không cần các anh tin tôi.
Tôi cần các anh ghét hắn đủ để xuống tay.”
Bình ‘Máu Lạnh’ nhấp rượu, giọng trầm đục:
“Mày định chơi gì?”
18:45 – Minh vạch kế hoạch
“Chúng ta sẽ đánh vào trụ sở tài chính Hội tại Singapore.
Chính nơi đó chứa khối tài sản điện tử – ước tính gần 40 triệu USD – cùng bộ mã gốc chi phối toàn bộ chip cấy sinh học.”
Vy đứng phía sau Minh, trình chiếu bản đồ 3D.
Cô nói nhanh:
“Bảo vệ gồm: lính đánh thuê Hồng Kông, 4 lớp phòng vệ sinh học, 2 tầng mã hóa nhận diện gien.
Chỉ người mang ký hiệu ‘8X’ mới có thể mở kho chính.”
Khánh Râu rít thuốc:
“Tức là… chỉ có Minh.”
19:15 – Hợp đồng máu
Bình Máu Lạnh rút dao, đập mạnh xuống bàn.
“Vậy thì tụi tao… chơi!”
Cả ba rạch máu tay.
Minh cũng vậy – máu nhỏ vào ly rượu gỗ cũ kỹ – từng được dùng để tuyên thệ giữa các bang.
“Một lần chơi, sống chết có nhau.”
Tài Chợ Gạo cười khà:
“Hội từng phản anh em. Giờ anh em phản Hội!”
21:30 – Căn cứ tạm – kho lạnh ngầm Phú Nhuận
Minh được đưa tới nơi Khánh Râu cất giấu thiết bị giải mã từ thời anh còn là lính ngầm cho Hội.
Trong đó có ổ dữ liệu cũ – ghi danh toàn bộ ký hiệu thật của các “chiến binh số.”
Vy run tay cắm ổ vào laptop.
Họ mở file “DNA_Minh_AlphaSequence.cfg”
Trên màn hình hiện lên dòng thông tin:
TÊN GỐC: NGÔ QUANG TUẤN
PHÂN LOẠI: PROTOTYPE 01 – Ký Hiệu Số 8 GỐC
Chức năng: Điều phối sinh học cấp X – Chiến binh sinh học gốc duy nhất còn sống.
Vy thốt lên:
“Anh là… nguyên mẫu đầu tiên?”
Minh sững sờ.
Mọi ký ức về tuổi thơ mồ côi, những giấc mơ mờ ảo trong phòng thí nghiệm, những lần bị sốc điện, chợt ùa về như lưỡi dao cắt vào ký ức.
22:00 – Tiếng chuông vang giữa đêm
Một gã giang hồ chạy vào hầm, mặt tái mét:
“Có người rải tiền khắp khu Lò Gốm… để mua đầu Minh!
Giá: 500 ngàn USD.”
Vy nhìn Minh, lặng người.
Minh quay sang Tài, Bình và Khánh:
“Giờ không chỉ Hội săn tôi.
Cả giang hồ cũng muốn… máu tôi.”
23:30 – Chuẩn bị tấn công
Minh mặc áo chống đạn, đeo súng lưng, đeo kính gắn cảm biến nhịp tim.
Vy kiểm tra lại ổ cứng chứa mã khóa trạm tài chính tại Singapore.
Tài cười:
“Nghe đâu tụi Hội đưa cả lính Lào vô Sài Gòn rồi.
Tao chờ cảnh máu chảy ngập bến xe miền Đông.”
Minh nói dứt khoát:
“Chuyến này… hoặc chết, hoặc sống không cần Hội nữa.”
00:00 – Bắt đầu 72 giờ tử chiến
Minh và đội của anh lên đường sang Singapore bằng hộ chiếu giả do Khánh Râu cung cấp.
Trên máy bay, Vy cầm tay Minh:
“Nếu anh giết được Phan Quân…
Anh có tha cho bản thân không?”
Minh quay sang cô, ánh mắt trầm sâu như biển đêm:
“Anh không giết hắn vì báo thù.
Anh giết hắn… để chấm dứt một kỷ nguyên máu nhân danh khoa học.”