kỳ nghỉ của con dâu

Chương 1:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng tháng Tám rực rỡ và gay gắt chiếu qua ô kính xe, nhưng không thể xua đi cái lạnh lẽo đang đóng băng trong lồng ngực An. Cô tựa đầu vào cửa sổ, nhìn những hàng cây bạch đàn khô cằn lướt qua như một thước phim quay chậm. Hai năm hôn nhân, và đây là lần đầu tiên cô thực hiện một chuyến đi "nghỉ dưỡng" một mình, hay nói đúng hơn, là đến nơi có người thân duy nhất của chồng: bố chồng cô, ông Khánh.

Chiếc valise màu xám bạc đặt gọn gàng ở ghế bên cạnh là vật chứng duy nhất cho quyết định trốn chạy đột ngột này. Chồng cô, Hoàng, đã gọi đó là một "ý tưởng tuyệt vời" khi cô đề xuất. Hoàng, người đàn ông luôn bận rộn với những cuộc họp không hồi kết và những chuyến công tác đột xuất, chỉ đơn giản là muốn cô yên tĩnh một thời gian để "lấy lại tinh thần". Anh thậm chí còn không hỏi tinh thần cô đã mất đi từ lúc nào, hay tại sao một người vợ mới cưới lại cần phải chạy trốn khỏi chính tổ ấm của mình.

An khẽ nhắm mắt. Cô cần một sự yên tĩnh tuyệt đối, một nơi mà cô không phải nghe thấy tiếng chuông điện thoại réo rắt của Hoàng, không phải đối diện với căn hộ lạnh lẽo chứa đầy những món đồ nội thất đắt tiền nhưng thiếu hơi ấm. Nơi đó phải là một căn nhà gỗ cũ kỹ mà bố chồng cô, một kiến trúc sư đã về hưu, chọn làm nơi an dưỡng tuổi già. Ngôi nhà nằm sâu trong một khu vườn rộng lớn ở ngoại ô, cách xa mọi sự hối hả của thành phố.

Tài xế rẽ vào một con đường đất đỏ, chiếc xe rung lắc nhẹ, đánh thức An khỏi dòng suy nghĩ.

“Thưa cô, chúng ta sắp đến rồi. Khu này yên tĩnh thật,” người tài xế nói, giọng pha chút ngạc nhiên.

An gật đầu. Cô không chắc mình có thể đối diện với ông Khánh. Mối quan hệ giữa cô và bố chồng luôn được giữ ở mức khách sáo, lễ nghi. Ông Khánh là một người đàn ông đáng kính, từng trải, luôn giữ vẻ nghiêm nghị và khuôn phép. Trong những lần gặp mặt hiếm hoi ở thành phố, ông luôn dành cho cô sự tôn trọng, nhưng ánh mắt ông luôn mang theo một sự đánh giá kín đáo, khiến An cảm thấy mình mãi mãi là một cô dâu mới đầy khiếm khuyết.

Chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng sắt cũ kỹ, phủ đầy dây leo. Tài xế bấm còi.

Vài phút sau, cánh cổng từ từ mở ra. An nhìn thấy ông Khánh.

Ông vẫn giữ nguyên phong thái đó: mái tóc muối tiêu được cắt tỉa gọn gàng, chiếc áo sơ mi linen màu kem và quần kaki tối màu, đứng thẳng tắp. Nếp nhăn nơi khóe mắt không làm ông già đi, mà tăng thêm vẻ trầm tĩnh, quyền uy. Ông không tươi cười rạng rỡ, chỉ gật đầu nhẹ.

“Chào con, An. Chắc con mệt rồi,” giọng ông trầm ấm, nhưng không có lấy một chút thân mật.

An bước xuống xe, cảm thấy hơi thở như bị thắt lại trước bầu không khí quá tĩnh lặng và ánh mắt thăm dò của bố chồng.

“Vâng, con chào bố. Con xin lỗi vì đã đường đột đến làm phiền.” Cô cố gắng để giọng mình nghe thật tự nhiên, nhưng lại thấy nó khô khốc.

“Không phiền. Đây là nhà. Con cứ vào đi. Tài xế để hành lý ở cửa là được rồi.”

Ông Khánh không giúp cô xách hành lý, mà chỉ đi trước dẫn đường. Đó là phong cách của ông – tôn trọng ranh giới tuyệt đối. An kéo chiếc valise của mình theo, bước qua khu vườn ngập tràn bóng râm. Cô để ý, mọi thứ trong vườn đều được cắt tỉa cẩn thận, theo một trật tự hoàn hảo, giống như tính cách của chủ nhân nó.

Ngôi nhà gỗ hai tầng hiện ra, được xây dựng theo kiến trúc tối giản, với ban công rộng nhìn ra khu rừng phía sau.

“Phòng con ở tầng trên, bên phải. Nó yên tĩnh và có ánh sáng tốt,” ông Khánh nói khi họ bước vào phòng khách rộng rãi, nơi chỉ có một bộ sofa da màu nâu và một kệ sách cao.

An dừng lại ở chân cầu thang, quay sang nhìn ông. “Bố này, con... con hy vọng sự có mặt của con không làm xáo trộn nếp sống của bố.”

Ông Khánh đặt tay lên thành ghế sofa, nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt đó sâu và tĩnh lặng, như thể đang nhìn thấu vào sự bất an của An.

“Cuộc sống của bố vốn dĩ đã không có nhiều xáo trộn, An. Con cứ thoải mái như ở nhà mình. Nhưng nếu con cần yên tĩnh tuyệt đối, bố sẽ không làm phiền. Bố chỉ mong con, sau kỳ nghỉ này, sẽ tìm lại được điều mà con đã đánh mất.”

Nói rồi, ông xoay người, bước vào căn phòng làm việc, đóng cửa lại.

An đứng đó, trái tim đập nhanh. Lời nói của ông Khánh, một sự quan tâm quá mức thẳng thắn đối với cuộc hôn nhân của con trai mình, đã chạm vào vết thương lòng của cô. Nó không giống với sự khách sáo, mà giống như một lời cam kết ngầm: tại nơi đây, có một người đang nhìn thấy sự đổ vỡ của cô.

An tự mình xách valise lên tầng. Căn phòng của cô thoáng đãng, thơm mùi gỗ cũ và sáp thơm thoang thoảng. Sau khi sắp xếp đồ đạc, cô bước ra ban công. Khung cảnh là những ngọn đồi xanh mướt trải dài, bầu trời không một gợn mây. Cô hít một hơi thật sâu. Đúng như cô mong muốn, nơi này cách biệt hoàn toàn với thế giới ồn ào.

Cô biết, đây là cơ hội để cô hàn gắn chính mình. Nhưng cô không hề biết, sự yên tĩnh quá mức này, cùng với sự hiện diện ám ảnh và khó lường của người bố chồng ở tầng dưới, sẽ trở thành chất xúc tác cho một mối quan hệ cấm kỵ và đầy rủi ro, một bí mật sẽ định hình lại cuộc đời cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×