An xuống bếp vào lúc bảy giờ tối, theo đúng lịch sinh hoạt mà cô vô tình nghe được qua tiếng lạch cạch của chén bát từ tầng dưới. Cô mặc một chiếc váy cotton đơn giản, tóc búi cao gọn gàng. Dù đang ở trong tình trạng "nghỉ dưỡng", cô vẫn giữ thói quen tự sắp xếp bản thân một cách chỉn chu, như một sự tôn trọng cuối cùng dành cho chính mình và người chủ nhà nghiêm khắc.
Bàn ăn được bày biện đơn giản nhưng hoàn hảo. Bữa tối chỉ có hai món: một đĩa rau luộc xanh mướt và một đĩa cá hồi áp chảo được nêm nếm vừa vặn. Mọi thứ đều tối giản, thanh đạm, nhưng lại mang một sự cầu kỳ khó tả. Ông Khánh đã ngồi vào vị trí của mình, tay cầm cuốn sách dày cộp, gương mặt điềm tĩnh đến mức lạnh lùng.
“Con xuống rồi à. Mời con ngồi,” ông nói, không ngước lên khỏi trang sách.
An khẽ kéo ghế. Sự im lặng trong căn phòng này không phải là sự yên bình mà cô tìm kiếm, mà là một loại tĩnh lặng áp bức, khiến cô cảm thấy mọi cử động của mình đều trở nên vụng về và ồn ào.
“Bố nấu tất cả sao ạ? Thật tuyệt vời,” An nói, cố gắng phá vỡ sự im lặng bằng một lời khen chân thành.
Ông Khánh cuối cùng cũng đặt sách xuống. “Bố không thuê người giúp việc ở đây. Nấu ăn cũng là một cách để thư giãn. Con ăn đi.”
Ông bắt đầu bữa ăn của mình một cách chậm rãi, lịch sự. An quan sát ông. Ông Khánh ăn rất ít, nhai chậm rãi, ánh mắt dán vào đĩa ăn như một sự tập trung tuyệt đối. Ông không bao giờ dùng điện thoại trong bữa ăn, không bao giờ nhấc lời khi có người khác đang nhai. Đây là người đàn ông của những quy tắc bất di bất dịch, những chuẩn mực mà người con trai ông, Hoàng, chưa bao giờ học được. Hoàng luôn ăn vội vàng, mắt dán vào màn hình, thậm chí còn tranh thủ trả lời email giữa chừng.
Sự đối lập giữa hai cha con càng làm An cảm thấy lạc lõng hơn trong cuộc hôn nhân của mình.
“Con nghỉ ngơi có thoải mái không?” Ông Khánh đột ngột hỏi, phá vỡ dòng suy nghĩ miên man của cô.
“Dạ, rất thoải mái. Cảm ơn bố đã cho con đến đây. Không khí trong lành hơn thành phố rất nhiều.”
Ông Khánh gật đầu, nhưng ánh mắt lại sâu hơn một chút. “Hoàng gọi cho con chưa?”
An hơi giật mình trước câu hỏi trực diện đó. “Dạ, anh ấy có nhắn tin. Anh ấy đang bận rộn với dự án mới.”
“Hoàng luôn bận rộn,” ông Khánh nhận xét bằng một giọng điệu không thể đoán được là đồng cảm hay chỉ trích. “Dự án mới, khách hàng mới. Nó luôn có những lý do để bận rộn.”
Sự im lặng lại bao trùm. An cảm thấy căng thẳng, như thể cô đang bị phỏng vấn về chính cuộc hôn nhân đang rạn nứt của mình. Cô biết ông Khánh đủ tinh tế để nhận ra điều bất ổn giữa vợ chồng cô, nhưng cô không biết ông sẽ phản ứng thế nào.
“An này,” ông cất lời, giọng trầm hơn. “Cuộc sống hôn nhân cần sự hiện diện. Bất cứ mối quan hệ nào cũng vậy. Nếu chỉ có một người níu giữ, thì đó không phải là một mối quan hệ, mà là gánh nặng.”
Lời nói của ông, tuy thẳng thừng, lại không hề mang tính lên án. Nó là một sự xác nhận tỉnh táo về thực tế phũ phàng mà cô đã cố gắng phủ nhận suốt bấy lâu. Nước mắt suýt rơm rớm nơi khóe mắt, An vội cúi xuống ăn tiếp để che giấu cảm xúc.
“Con... con sẽ cố gắng hiểu hơn về anh ấy,” cô nói nhỏ, một lời nói dối vô nghĩa.
Ông Khánh không trả lời. Ông chỉ nhìn cô một lát, rồi chuyển sự chú ý sang đĩa cá. Sự im lặng lúc này lại có một sức nặng khác, như một sự động viên thầm kín.
Sau bữa tối, ông Khánh quay lại phòng làm việc. An rửa bát một mình. Căn bếp gọn gàng, ngăn nắp, mọi thứ đều có vị trí cố định của nó. Khi cô đang lau khô chiếc đĩa cuối cùng, cô nhìn thấy một tấm ảnh nhỏ đặt ở góc bàn làm việc: ảnh cưới của Hoàng và cô. Bức ảnh được lồng trong một khung gỗ đơn giản.
Cô ngạc nhiên vì sự có mặt của nó. Ông Khánh là người sống tối giản, gần như không có đồ trang trí cá nhân. Cô bước đến gần hơn. Bức ảnh là một lời nhắc nhở rằng dù cô đang tìm kiếm sự riêng tư tuyệt đối, thì cô vẫn đang ở trong ngôi nhà của gia đình chồng, nơi cô là một phần không thể tách rời khỏi Hoàng, và khỏi ông Khánh.
Khi quay trở lại phòng khách, An thấy bố chồng đang đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn khu vườn tĩnh mịch trong ánh trăng mờ. Khuôn mặt ông, khi không mang vẻ nghiêm nghị của buổi ăn, lại hiện lên một nỗi buồn cô đơn và sâu thẳm.
Ông quay lại, bắt gặp ánh mắt của cô. Sự bất ngờ thoáng qua trong đôi mắt ông.
“Có vẻ con đã nhìn thấy tấm ảnh đó,” ông nói, giọng không hề bối rối.
“Dạ… con xin lỗi vì đã tò mò.”
“Không sao. Bố đặt nó ở đó để nhắc nhở Hoàng, và cả bố nữa, về sự lựa chọn của mình.” Ông điềm đạm bước lại gần hơn một chút. “Sống một mình lâu quá, An, đôi khi bố quên mất cảm giác có một gia đình lớn là như thế nào. Con về đây, nó nhắc bố nhớ rằng Hoàng đã trưởng thành, đã có vợ, và bố cần phải tôn trọng điều đó.”
Lời nói của ông nghe có vẻ xa xôi, nhưng ánh mắt lại gần gũi đến khó tả. Giữa họ, sự căng thẳng vô hình lúc này đã được thay thế bằng một sự thấu hiểu nhẹ nhàng, một sự đồng điệu về sự cô đơn.
“Chúc con ngủ ngon, An. Nếu cần bất cứ điều gì, cứ gọi bố,” ông nói, quay lưng bước lên cầu thang.
An đứng nhìn theo bóng ông. Trong khoảnh khắc đó, cô thấy ông Khánh không chỉ là bố chồng nguyên tắc, mà còn là một người đàn ông cô độc, đang cố giữ vững sự kiêu hãnh và các ranh giới của riêng mình. Sự đồng cảm đó nảy sinh trong cô, một hạt mầm cảm xúc len lỏi qua lớp vỏ bọc lễ nghi khô khan của họ.
An trở về phòng, nhưng sự yên tĩnh tuyệt đối không còn nữa. Nó đã bị lấp đầy bởi hình ảnh bố chồng cô đứng dưới ánh trăng, và những lời nói đầy ẩn ý về cuộc hôn nhân của cô. Cô biết, vài ngày nghỉ dưỡng này sẽ không hề đơn giản. Mối quan hệ giữa cô và ông Khánh, dù chỉ là sự thấu hiểu đơn thuần, cũng đang dần đi vào một quỹ đạo mà cô không thể đoán trước được.
Cô kéo rèm lại, nhưng không thể đóng lại những suy nghĩ đang ùa vào. Cô đang ở đây để tìm sự bình yên, nhưng lại bắt đầu tìm thấy một loại căng thẳng mới, nguy hiểm hơn nhiều so với sự hối hả của thành phố.