kỳ nghỉ của con dâu

Chương 7:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm bão và cuộc trò chuyện ngoài kế hoạch, không khí trong ngôi nhà biệt lập thay đổi rõ rệt. Sự căng thẳng không biến mất, mà chuyển hóa thành một thứ gì đó tinh tế và dễ vỡ hơn. Nó là sự nhận thức rõ ràng về những cảm xúc ngầm ẩn, khiến cả An và ông Khánh đều phải bước đi trên dây.

An nhận thấy sự quan tâm của ông Khánh đã không còn giới hạn ở việc nấu bữa sáng theo ý cô. Nó bắt đầu thể hiện bằng những hành động nhỏ, đôi khi chỉ là thoáng qua, nhưng đủ để khiến trái tim cô rung động.

Một buổi sáng, khi An đang ngồi đọc sách trên ghế sofa trong phòng khách, cô vô tình làm đổ cốc cà phê. Cô luống cuống đứng dậy, tìm kiếm khăn lau.

“Đứng yên đó,” giọng ông Khánh vang lên từ phía cửa phòng làm việc.

Ông bước ra, không hề tỏ vẻ khó chịu hay thất vọng. Ông cầm một chiếc khăn vải sạch, nhưng thay vì đưa cho An tự lau, ông quỳ một chân xuống sàn nhà, nhẹ nhàng lau sạch vết cà phê trên thảm một cách điềm tĩnh và chuyên nghiệp.

An đứng im như tượng. Cô là con dâu, và việc cô làm đổ đồ lại được bố chồng tự mình dọn dẹp, trong khi cô đứng nhìn, là một sự đảo lộn vai trò hoàn toàn không phù hợp với khuôn phép của gia đình.

“Bố... để con làm,” An nhỏ giọng.

“Đừng làm phiền,” ông Khánh nói, mắt vẫn dán vào vết bẩn. “Con chỉ cần tập trung vào việc đọc sách của con. Đây là khu vực của bố, bố sẽ lo liệu.”

Sự quan tâm này không phải là sự chiều chuộng thông thường, mà là một hành động phục vụ cá nhân. Nó vượt qua ranh giới của bố chồng – con dâu. Khi ông đứng dậy, gương mặt ông chỉ cách cô một khoảng rất gần. Ông không nhìn vào mắt cô, mà nhìn xuống chiếc khăn trong tay, nhưng An cảm nhận được sức nặng của sự gần gũi đó.

“Cảm ơn bố,” An thì thầm.

Ông Khánh gật đầu, rồi nhanh chóng quay vào phòng làm việc. Nhưng An biết, ranh giới đã xê dịch thêm một chút nữa.

Buổi chiều hôm đó, An quyết định đi dạo trong vườn. Cô đi sâu vào khu vực có trồng những cây ăn quả mà ông Khánh ít chăm sóc. Bất ngờ, một con rắn nhỏ bò ngang qua đường đi. An không sợ đến mức la hét, nhưng cô đứng sững lại, tái mặt.

Vài giây sau, cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã. Ông Khánh, không biết từ đâu, xuất hiện. Ông cầm một chiếc gậy dài, và không cần nói một lời, ông nhẹ nhàng xua con rắn đi, đảm bảo nó đã bò vào bụi rậm.

“Không sao chứ?” ông hỏi, giọng có vẻ gấp gáp.

An dựa vào thân cây gần đó. “Dạ, con không sao. Cảm ơn bố.”

Ông Khánh nhìn cô, đôi mắt ông lộ ra sự lo lắng chân thật. Ông đưa tay ra, đặt nhẹ lên cánh tay cô, như một phản xạ tự nhiên của sự bảo vệ.

“Khu vực này ẩm ướt, không nên đi vào một mình,” ông nói.

Sự chạm của ông không hề mang tính gợi dục, nhưng sự ấm áp và sức mạnh từ bàn tay ông, đặt trên da thịt cô qua lớp áo mỏng, lại khiến An cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Đó là sự gần gũi thể xác mà cô đã khao khát từ rất lâu, nhưng lại nhận được từ người không nên nhận.

An không dám nhìn vào mắt ông, chỉ gật đầu.

Ông Khánh nhanh chóng nhận ra sự chạm của mình đã kéo dài hơn mức cần thiết. Ông lập tức rút tay lại, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị hơn. “Vào nhà đi. Đừng đi một mình ở đây nữa.”

Khi họ quay trở lại nhà, ông Khánh đi trước An một quãng. An cố ý đi chậm lại, để mình có thời gian trấn tĩnh. Sự bảo vệ và sự gần gũi bất ngờ đó đã làm cô hoàn toàn bị phân tâm.

Tối hôm đó, trước bữa ăn, An quyết định thử đẩy ranh giới thêm một lần nữa. Cô lấy hết can đảm, mang chiếc laptop xuống phòng khách.

“Bố này,” cô nói, khi ông Khánh đang chuẩn bị dọn món. “Con có một số vấn đề về công việc. Có một phần mềm kiến trúc con không thể cài đặt được. Bố có thể giúp con một chút không?”

Ông Khánh nhìn cô. Ông biết rõ, với trình độ công nghệ của cô, cô hoàn toàn có thể nhờ Hoàng. Đây là một lời mời công khai để chia sẻ không gian riêng tư.

Ông không từ chối, nhưng cũng không đồng ý ngay lập tức. Ông đặt chiếc đĩa xuống, rửa tay, rồi đi đến chiếc ghế sofa nơi cô đang ngồi.

“Con mở máy lên. Bố xem thử.”

Họ ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa da rộng rãi. Chiếc laptop đặt giữa hai người. Lần đầu tiên, họ có một mục đích chung, một công việc chung. Đầu ông Khánh nghiêng sát vào vai cô khi ông kiểm tra các cài đặt. Mùi hương gỗ và bạc hà thoang thoảng từ người ông bao trùm lấy cô.

“Con thiếu một tệp thư viện,” ông nói, giọng ông trầm ấm bên tai cô. Ông bắt đầu gõ bàn phím. Ngón tay ông rất dài và mạnh mẽ, nhưng lại di chuyển nhanh nhẹn trên các phím.

An cảm thấy tim mình đập dồn dập. Sự gần gũi này là quá mức chịu đựng. Cô cố gắng nhìn vào màn hình để giữ sự chuyên nghiệp, nhưng mắt cô lại vô thức liếc nhìn đường nét rắn rỏi của cánh tay ông, sự tập trung cao độ trên khuôn mặt ông.

Khi ông đang giải thích một chi tiết kỹ thuật, ngón tay ông vô tình chạm vào tay cô trên touchpad. Chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng cả hai đều giật mình. Ông Khánh lập tức rút tay lại, như thể vừa chạm vào lửa.

Ông hoàn tất việc cài đặt, đóng laptop lại. Khuôn mặt ông bình tĩnh, nhưng An thấy được một vệt đỏ mờ thoáng qua nơi tai ông.

“Xong rồi. Con có thể dùng được,” ông nói.

“Cảm ơn bố. Bố thật giỏi.”

Ông Khánh đứng dậy, nhanh chóng đi vào bếp. “Bữa tối sẵn sàng rồi. Ra ăn đi.”

Ông lại một lần nữa dựng lại bức tường sau khi đã cho phép cô bước vào.

An biết, sự gần gũi vật lý này, dù là tình cờ hay cố ý, đang trở thành một chất gây nghiện nguy hiểm. Nó không phải là tình dục, mà là sự thân mật và sự bảo vệ mà cô khao khát. Và người đàn ông nguyên tắc này, người đã từng thề sẽ không để cảm xúc xáo trộn cuộc đời mình, đang bắt đầu xê dịch ranh giới đó vì cô.

Đêm đó, trước khi ngủ, An mở chiếc laptop lên. Cô không dùng phần mềm kiến trúc. Cô chỉ nhìn vào những ngón tay ông đã từng chạm vào bàn phím này, rồi cô lại mở bản nhạc Jazz ông đã gửi. Cô biết, cô đang ở giữa một nơi yên tĩnh nhưng lại bị cuốn vào một cơn bão cảm xúc. Và cô không muốn cơn bão này dừng lại.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×