Mối quan hệ vô hình giữa An và ông Khánh ngày càng dày đặc thêm sau buổi tối tiếng dương cầm và ánh mắt ở ban công. Họ không hề nhắc đến những chuyện đó, nhưng mọi hành động đều trở nên có ý nghĩa. Sự quan tâm của ông Khánh dành cho An không còn chỉ là bổn phận của bố chồng, mà là sự chăm sóc của một người đàn ông muốn nuông chiều cảm xúc của một người phụ nữ.
An cũng bắt đầu thay đổi. Cô không còn đóng vai cô dâu buồn bã nữa. Cô chăm chút hơn cho trang phục khi xuống ăn cơm, không phải để làm đẹp lòng ai, mà là để đáp lại sự tôn trọng tinh tế mà ông Khánh dành cho cô. Cô cảm thấy mình sống lại, nhưng sự sống lại này lại được kích thích bởi một sự cấm kỵ đang lớn dần.
Buổi chiều hôm đó, một cơn bão bất chợt ập đến, dữ dội và nhanh chóng. Gió rít qua cửa sổ, mưa trút xuống như thác, cắt đứt hoàn toàn sự kết nối của ngôi nhà với thế giới bên ngoài. Điện phụt tắt, và căn nhà chìm vào bóng tối đặc quánh, chỉ còn ánh sáng nhợt nhạt của những tia chớp vụt qua.
An đang đọc sách trên tầng thì nghe thấy tiếng động nhỏ từ phòng làm việc của ông Khánh. Cô bước xuống.
Ông Khánh đang đứng giữa phòng khách, tay cầm một chiếc đèn dầu cổ. Ngọn đèn dầu nhỏ bé toả ra ánh sáng vàng mờ ảo, hắt lên khuôn mặt ông, khiến những đường nét trở nên sắc nét và bí ẩn.
“Không sao chứ, An?” ông hỏi, ánh mắt có vẻ lo lắng.
“Dạ, con ổn. Cơn bão này đến nhanh quá.”
Ông đặt chiếc đèn lên bàn trà. “Mất điện. Con sợ bóng tối không?”
“Lúc nhỏ thì có, nhưng giờ thì quen rồi. Chỉ hơi bất tiện thôi ạ.”
An không hề nói dối. Cô không sợ bóng tối, cô sợ sự cô đơn. Nhưng bóng tối này, với sự hiện diện của ông Khánh, lại mang đến một cảm giác khác – một sự thân mật cưỡng bức.
Ông Khánh rót trà gừng nóng vào hai chiếc tách sứ. “Ngồi xuống đây. Gió bão thì ngồi nói chuyện, không làm gì được.”
An ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa, đối diện với ông. Ánh đèn dầu ở giữa họ, lập lòe, tạo ra những cái bóng nhảy múa trên tường. Khoảng cách vật lý giữa hai người vẫn được giữ, nhưng sự gần gũi về cảm xúc trong không gian tối tăm này lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Con đến đây để nghỉ dưỡng, nhưng bố lại chưa bao giờ hỏi con thực sự gặp chuyện gì,” ông Khánh mở lời, giọng trầm lắng.
An ngạc nhiên. Cô đã chuẩn bị tinh thần để nói về công việc, về áp lực gia đình. Nhưng ông lại muốn nói về cô.
“Con… con chỉ bị áp lực thôi ạ. Công việc, và…”
“Và Hoàng,” ông Khánh tiếp lời cô, giọng ông không hề phán xét. “Con không cần phải nói dối bố. Bố đã sống hơn nửa đời người. Bố đã nhìn thấy hôn nhân của mình, và cả hôn nhân của con trai bố nữa.”
An cảm thấy nước mắt chực trào. Lần đầu tiên, cô được phép nói sự thật mà không phải sợ bị đánh giá.
“Dạ… con mệt mỏi vì sự vắng mặt của anh ấy, bố ạ. Anh ấy không bao giờ có mặt. Con cảm thấy mình như một vật trang trí trong căn nhà đó. Em muốn một người chồng, chứ không phải một người bạn đời qua tin nhắn.”
Cô nói một tràng, hơi thở dốc. Cô nhìn vào mắt ông Khánh, tìm kiếm sự đồng cảm.
Ông không nói gì ngay lập tức. Ông đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc tách trà ấm.
“Sự vắng mặt… là căn bệnh của người đàn ông tham vọng,” ông trầm ngâm. “Hoàng giống bố. Bố cũng từng vắng mặt trong cuộc hôn nhân của mình. Bố từng nghĩ công việc, sự nghiệp là tất cả. Đến khi bố nhận ra thì đã quá muộn.”
An sững sờ. Đây là lần đầu tiên ông Khánh nói về cuộc hôn nhân đổ vỡ của mình một cách thẳng thắn như vậy.
“Mẹ Hoàng…” An ngập ngừng.
“Bà ấy không thể chịu đựng được sự vắng mặt của bố. Bà ấy cần một người chồng, không phải một tượng đài. Bà ấy ra đi, và bố không hề trách bà ấy. Bà ấy cần sự hiện diện mà bố không thể cho.” Ông nói, và trong ánh đèn dầu, khuôn mặt ông hiện lên một nỗi đau âm ỉ.
“Bố đã rút lui về đây vì bố sợ phải đối diện với sự thất bại đó. Bố xây nên những bức tường, An. Vì bố sợ nếu ai đó đến gần, họ sẽ lại phát hiện ra sự trống rỗng và ra đi lần nữa.”
Cuộc trò chuyện này đã hoàn toàn vượt ra khỏi mọi kế hoạch. Họ không còn là bố chồng – con dâu. Họ là hai người xa lạ, đang chia sẻ những vết thương lòng sâu kín nhất trong một không gian riêng tư được tạo ra bởi cơn bão.
“Bố không trống rỗng, bố Khánh,” An nhỏ giọng phản đối, nhìn thẳng vào mắt ông. “Bố có sự sâu sắc, có tâm hồn. Bố có âm nhạc. Bố chỉ… cố gắng giấu nó đi.”
Ông Khánh nhìn cô, ánh mắt sắc bén và xuyên thấu. Ánh mắt đó mang theo một luồng điện, một sự cảm kích sâu sắc trước sự thấu hiểu của cô.
“Cảm ơn con, An. Lâu rồi, không có ai nói với bố những điều này.” Ông Khánh nghiêng người về phía trước một chút, khiến bóng ông đổ dài trên sàn. “Và con thì sao? Con có thể tiếp tục chịu đựng sự vắng mặt đó không?”
An lắc đầu, mái tóc xoã xuống một bên vai. “Con không biết. Con không biết nên hàn gắn hay buông tay. Con sợ phải quyết định.”
“Quyết định chỉ đáng sợ khi con phải làm nó một mình,” ông Khánh nói, giọng ông bỗng trở nên vô cùng dịu dàng, gần như là một lời thì thầm. “An, con không cô đơn đâu.”
Trong bóng tối, với ánh sáng đèn dầu lay lắt, sự gần gũi cảm xúc của họ đạt đến đỉnh điểm. An cảm thấy một khao khát mãnh liệt muốn vươn tay ra, nắm lấy bàn tay ông. Cô muốn tìm kiếm sự an ủi và sức mạnh từ người đàn ông này, người đã tự thú nhận sự yếu đuối của chính mình.
Cô hít một hơi thật sâu. “Con…”
Đúng lúc đó, đèn điện bật sáng đột ngột. Ánh sáng trắng lạnh lẽo của bóng đèn hiện đại xua tan đi sự lãng mạn mờ ảo của ánh đèn dầu, xé nát sự thân mật vừa rồi thành từng mảnh.
An và ông Khánh giật mình, lùi lại. Họ nhìn nhau, rồi nhìn xung quanh, như thể đang bị bắt quả tang. Sự thân mật đã biến mất, thay vào đó là sự căng thẳng và bối rối.
Ông Khánh vội vàng tắt chiếc đèn dầu, lấy lại vẻ ngoài nghiêm nghị quen thuộc.
“Bão tan rồi. Mọi chuyện đã ổn,” ông nói, giọng ông trở lại sự khách sáo khô khan thường ngày. “Con lên phòng đi. Chắc con mệt rồi.”
An đứng dậy. Cô không thể nói thêm lời nào. Cô biết, cơn bão bên ngoài đã tan, nhưng cơn bão cảm xúc bên trong họ thì không.
Khi cô quay lưng bước lên cầu thang, cô nghe thấy giọng ông Khánh gọi nhỏ:
“An này… Cảm ơn con.”
An không quay lại, chỉ gật đầu. Cô bước vào bóng tối của tầng trên, nhưng mang theo trong lòng sự thổ lộ chân thành của một người đàn ông và lời thề ngầm về sự không cô đơn của cô. Cô biết, sau đêm nay, họ đã bước qua một ranh giới mới, nơi bí mật đã trở thành sự thật được cả hai thừa nhận.