Trong Thành phố Số 3, trời không bao giờ đổi màu.
Ánh sáng nhân tạo rọi đều như lưỡi dao lạnh lẽo xuyên qua các tòa nhà hình khối, dựng đứng và vô hồn. Không có hoàng hôn, không có rạng đông – chỉ có thứ ánh sáng trắng được lập trình để tối ưu hiệu suất sinh học của con người. Nơi đây, thời gian trôi bằng tín hiệu, và cảm xúc là một đơn vị rối loạn cần bị triệt tiêu.
Kael đi bộ dọc theo hành lang kính cao tầng, mỗi bước chân phát ra tiếng vang khô khốc. Dưới lớp áo khoác đồng phục màu xám thép là một cơ thể được điều hòa bằng thuốc ức chế cảm xúc cấp F – loại tiêu chuẩn dành cho nhân viên kỹ thuật hạng trung. Không quá mạnh để gây vô cảm tuyệt đối, nhưng đủ để dập tắt những cơn mơ hồ như buồn, vui, nhớ hay tiếc.
Mỗi sáng, Kael thức dậy đúng 6:00 theo chuông báo điều khiển trung tâm. Mỗi bữa ăn được định lượng 620 calo, chứa 2mg noraBloc – chất trung hòa dopamine. Mỗi ngày, anh ngồi làm việc 8 tiếng tại Trung tâm Điều Phối Tâm Trạng (MoodSync Hub), nơi nhiệm vụ của anh là hiệu chỉnh vi thuật toán quản lý cảm xúc cộng đồng. Bất cứ khi nào có ai đó vượt ngưỡng “sóng cảm xúc 4.0”, hệ thống sẽ gửi cảnh báo đến nhóm của anh – và anh chỉ việc “tắt” họ bằng một lệnh từ xa.
Anh đã làm công việc đó 7 năm. Không sai một nhịp. Không hỏi một câu.
Nhưng sáng nay, có điều gì đó… khác.
Kael đứng trước trạm quét nhận diện, để tia sáng xanh lướt qua mắt. Cánh cửa trượt mở ra với âm thanh cơ khí khô lạnh. Bên trong, đồng nghiệp ngồi im lặng trong những ô làm việc cách âm, tay gõ nhịp nhàng lên bảng điều khiển. Mỗi người như một đơn vị cơ học hoàn hảo – đồng nhất, vô danh, không lời chào.
Nhưng khi Kael đặt tay lên mặt bàn cảm ứng của mình, màn hình không hiện lên dashboard như mọi ngày. Thay vào đó, một dòng chữ đỏ hiện ra:
"ĐỘ TRỆT GIẤC MƠ – TỶ LỆ 4.8%. NGUY CƠ RỐI LOẠN Ý THỨC. LIÊN HỆ BỘ KIỂM TRA."
Kael sững người. Anh chưa từng nhận cảnh báo như vậy.
Anh đã mơ.
Và trong giấc mơ ấy... có tiếng đàn.
Đó là âm thanh kỳ lạ, run rẩy nhưng đầy ấm áp – giống như một chuỗi âm thanh trôi qua không khí, không nằm trong bất kỳ tín hiệu kỹ thuật nào anh từng biết. Một giai điệu. Một bản nhạc.
Không logic. Không được phép.
Anh không nhớ rõ hình ảnh trong mơ – chỉ là một bóng người… cúi xuống… chạm tay vào một vật thể dài có phím sáng… và những âm thanh vang lên. Rồi… có ánh sáng vàng? Hay nụ cười? Anh không chắc.
Chỉ nhớ rằng khi tỉnh dậy, trong một thoáng chớp mắt, ngực anh co lại. Một cảm giác lạ: vừa đau, vừa ấm. Như thể anh vừa mất điều gì đó, hoặc sắp tìm lại một phần đã quên.
“Kael?”
Một giọng nữ vang lên bên cạnh. Anh giật mình quay lại. Đó là Mira – đồng nghiệp bộ phận giám sát phản hồi cảm xúc.
Cô đưa cho anh một bảng dữ liệu. “Hệ thống vừa tải về thống kê tâm trạng tại Cụm Khu Vực 7. Có một tín hiệu vượt biên F. Đáng lẽ phải đến lượt anh xử lý.”
Kael nhận lấy bảng, lướt mắt qua hàng chữ. Nhưng thay vì đọc, mắt anh lơ đãng hướng về phía cửa sổ bên ngoài.
Ở tầng cao này, có thể thấy toàn bộ Thành phố Số 3 – một mê cung bằng thép, thủy tinh và ánh sáng trắng. Không có cây. Không có chim. Không có gì ngoài hệ thống.
Và rồi… anh thấy một điều lạ lùng.
Một người đang đứng trên đỉnh tháp điều phối trung tâm – tầng 500, nơi không ai được phép tiếp cận. Người ấy mặc áo choàng đen, tóc xõa dài, và… quay đầu nhìn thẳng về phía anh.
Gương mặt đó không thể thấy rõ, nhưng trong tích tắc – Kael cảm thấy bị nhìn thấy thật sự.
Chỉ một giây sau, hình ảnh biến mất.
Không ai khác trong phòng có vẻ để ý.
Buổi tối, Kael về căn hộ của mình – ô phòng 14-C – như thường lệ. Căn hộ kích thước tiêu chuẩn: 16 mét vuông, một giường gấp, một bồn rửa tích hợp, một màn hình tường không tắt. Không có gương. Không có ảnh. Không có sách.
Anh ngồi xuống, bật bảng điều khiển cá nhân. Trước mặt anh hiện ra một chuỗi dữ liệu: hồ sơ công việc, lịch sử sức khỏe, thống kê cảm xúc tuần.
Nhưng anh không chọn bất kỳ mục nào.
Thay vào đó, anh mở kho thiết bị cũ – thứ được cấp cho kỹ sư từ các lô bảo trì ngoại vi.
Từ bên trong, anh lấy ra một vật kim loại nhỏ, dài bằng lòng bàn tay, phủ bụi và dính tem “TÀI SẢN KHÔNG HOẠT ĐỘNG”.
Một thiết bị lưu trữ analog – model từ thế kỷ 21.
Anh đã giữ nó suốt 3 năm. Không báo cáo. Không quét phân tích.
Anh từng nghĩ nó chỉ là đồ vô dụng. Nhưng bây giờ… giấc mơ đã khiến mọi thứ đổi khác.
Kael nối thiết bị với bảng điều khiển qua một cổng phụ cũ kỹ.
Màn hình nhấp nháy.
Rồi, một khung hình hiện lên.
Một đoạn video.
Trên màn hình, một người phụ nữ ngồi trước một chiếc đàn piano. Cô cúi đầu, mái tóc buông rủ. Tay cô bắt đầu chạm vào phím đàn.
Âm thanh vang lên. Giai điệu nhẹ nhàng, không hoàn hảo, nhưng đầy xúc cảm. Tiếng đàn dội vào căn phòng nhỏ của Kael như mở toang một cánh cửa – không gian bỗng chốc bớt lạnh.
Người phụ nữ ngước nhìn camera. Cô mỉm cười.
Và Kael… thấy tim mình nhói lên. Một cơn choáng nhẹ. Một ký ức…? Không, một phản ứng – nguyên thủy, chưa qua lập trình.
Mắt anh cay. Nhưng không có nước mắt. Cơ thể đã bị huấn luyện để không khóc.
Nhưng tâm trí anh thì không thể kìm giữ được nữa.
Ngay khi video kết thúc, bảng điều khiển phát cảnh báo:
“HOẠT ĐỘNG DỮ LIỆU KHÔNG HỢP LỆ. BÁO CÁO GỬI ĐẾN CƠ QUAN QUẢN LÝ TÂM THỨC.”
Kael lao đến bảng điều khiển, rút thiết bị khỏi cổng kết nối. Nhưng đã quá muộn.
Màn hình tối sầm. Một dòng chữ hiện lên bằng giọng nói đều đều:
“CÔNG DÂN KAEL. Ý THỨC CỦA BẠN PHÁT SINH RỐI LOẠN TẦNG 2. VUI LÒNG CHUẨN BỊ CHO CUỘC KIỂM TRA XÁC THỰC.”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Kael quay lại.
Cửa phòng trượt mở. Nhưng không phải cảnh sát tâm thức.
Là cô gái… người đã đứng trên tháp trung tâm.
Cô mặc áo choàng tối, khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm như đã nhìn xuyên qua ký ức của anh từ trước cả khi anh mơ.
“Anh đã nghe thấy tiếng nhạc, đúng không?” – cô hỏi. Không giới thiệu tên. Không cần thiết.
Kael không trả lời. Câu hỏi đủ để anh hiểu – anh không còn đơn độc.
Cô bước vào phòng, khép cửa lại.
“Chúng tôi là Người Nhớ.”