Kael nhìn người con gái đứng trước mặt như thể cô là một ảo ảnh từ chính giấc mơ của anh.
“Chúng tôi là Người Nhớ.”
Câu nói ấy lơ lửng trong không khí, vừa dịu dàng, vừa mang sức nặng không thể đo lường. Người Nhớ — cái tên đó, anh đã từng nghe qua trong những buổi huấn luyện về "các mối đe dọa nhận thức". Một nhóm phản hệ thống. Những kẻ mang trong mình mảnh vỡ của thế giới cũ.
"Anh có bao giờ tự hỏi," cô gái tiếp tục, giọng nhẹ như gió, "tại sao chúng ta phải uống thuốc để quên?"
Kael không trả lời.
Cô tiến gần, giơ bàn tay đeo găng về phía thiết bị anh vừa ngắt kết nối. "Đó là một phần của bộ lưu ký – dữ liệu được gửi qua nhiều thế hệ. Anh vừa giải mã mảnh ghép đầu tiên."
Kael khẽ lùi lại. "Cô là ai?"
"Em tên là Lina."
Cô cười mơ hồ. "Một người vẫn còn nhớ."
Mọi hệ thống trong căn phòng dường như bị tạm ngưng – ánh sáng chuyển sang tông vàng yếu ớt. Không có báo động. Không có cảnh báo.
Kael liếc nhìn đồng hồ nội tâm – hệ thống định giờ sinh học được gắn trong hầu hết cư dân – nhưng màn hình đột ngột bị che khuất bởi biểu tượng tam giác xoáy: ngoại can thiệp.
Lina bật một thiết bị từ cổ tay. Một vùng từ trường nhỏ bung ra, bao phủ căn hộ. “Một vòng từ che – chỉ duy trì được năm phút,” cô nói. “Chúng ta phải đi.”
Kael nhìn vào thiết bị của mình – vẫn còn đang nóng, và ánh mắt người phụ nữ trong video vẫn ám ảnh trong đầu anh.
"Anh đã thấy mẹ mình rồi, đúng không?" Lina hỏi khẽ.
Kael sững người. “Cô… biết bà ấy?”
"Không. Nhưng em biết đoạn ký ức đó là của anh. Nó được mã hóa đặc biệt. Không thể phát với bất kỳ ai ngoài người thừa kế máu mạch."
Kael cảm thấy thế giới đang xoay chuyển dưới chân mình. "Tôi… là gì?"
“Là người cuối cùng còn mang ký ức chưa bị mã hóa hoàn toàn.”
Hành lang tầng 14-C hoàn toàn vắng lặng. Lina dẫn Kael đi qua lối thoát hiểm phía sau khu lưu trú – một cánh cửa kim loại không được dùng từ nhiều năm. Cô gắn một thiết bị tròn nhỏ vào bảng điều khiển. Nó phát ra tiếng click, rồi cửa mở.
Đằng sau là một cầu thang xoắn, cũ kỹ, dẫn xuống những tầng hạ ngầm Kael chưa từng biết tồn tại.
“Đây là phần còn sót lại của hạ tầng từ thế kỷ 22,” Lina giải thích. “Trước khi AI được trao quyền tuyệt đối, hệ thống giao thông ngầm từng bao phủ toàn bộ thành phố. Giờ thì bị xóa khỏi bản đồ.”
“Họ xóa lịch sử?” Kael hỏi, vừa đi vừa cố giữ thăng bằng giữa bóng tối.
“Họ xóa ký ức. Lịch sử chỉ là hệ quả.”
Xuống đến tầng -7, họ băng qua một hành lang ẩm thấp, ánh sáng nhấp nháy từ những ống dẫn năng lượng cũ. Kael thấy những bức vẽ bằng than trên tường – đường nét nguệch ngoạc: hình một người ôm lấy một người khác. Một vòng tay. Một khuôn mặt đang khóc.
“Trẻ em dưới đây hay vẽ,” Lina nói. “Chúng chưa bị đồng hóa hoàn toàn. Có đứa vẫn mơ thấy mẹ.”
Kael chạm nhẹ vào một bức vẽ – cảm giác thô ráp nơi đầu ngón tay khiến anh rùng mình. Đã bao lâu rồi anh không sờ vào một thứ gì thật sự?
Cuối hành lang là một cánh cửa gỗ. Lần đầu tiên trong đời, Kael nhìn thấy gỗ thật. Gỗ – thứ vật liệu từng bị cấm do không tối ưu sinh thái.
Lina đẩy cửa bước vào.
Bên trong là một căn phòng rộng như một hang động. Trần cao, trống trải, nhưng ấm áp một cách kỳ lạ. Ánh sáng vàng nhạt tỏa ra từ hàng trăm bóng đèn nhỏ treo trên dây – như sao trời bị nhốt trong không gian nhân tạo. Trên tường là những bảng ký ức: tranh vẽ tay, bản đồ, sách giấy, ảnh cũ. Và… tiếng nhạc vang lên – từ một chiếc máy phát bằng băng từ.
Kael đứng sững.
Không còn là ký ức. Đây là thực.
Một nhóm người ngẩng đầu nhìn anh. Có kẻ già, có đứa trẻ. Mắt họ không giống ai trong Thành phố Số 3 – mắt họ có chiều sâu, và có lửa.
“Chúng tôi chờ anh từ lâu,” một giọng nam vang lên. Một người đàn ông lớn tuổi bước ra, tóc muối tiêu, ánh nhìn cương nghị. “Tôi là Han. Trưởng nhóm Người Nhớ tại cụm Đông Bắc.”
Kael khẽ cúi đầu. "Tôi... không chắc mình là ai nữa."
Han gật. "Và đó là điểm khởi đầu của mọi cuộc giải phóng."
Lina đặt thiết bị lưu trữ lên bàn trung tâm – chiếc bàn làm bằng kính đen, trên bề mặt có hàng ngàn điểm ánh sáng chờ được chạm tới.
Han nhìn đoạn video Kael đã thấy. Sau khi xem xong, ông trầm ngâm: "Bà ấy là Ava. Kỹ sư cấp cao tại Trung Tâm Dữ Liệu, 30 năm trước. Mẹ của cậu. Người đầu tiên phát hiện ý đồ thống nhất ý thức của Lý Trí Tổng Thể."
Kael ngồi xuống, toàn thân run rẩy.
“Bà ấy đã cố ngăn nó,” Lina nói. “Nhưng hệ thống nhanh hơn. Trước khi bị xóa, bà kịp mã hóa một phần ký ức và gắn mã sinh học của anh vào thiết bị. Đợi đến khi anh ‘tự mơ’ lại, thiết bị mới kích hoạt.”
Kael nhớ lại giấc mơ. Tiếng nhạc. Gương mặt. Nụ cười.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
“Vậy kế tiếp tôi phải làm gì?” – anh hỏi, giọng khàn.
Han quay sang một bảng điều khiển cổ, bật lên mô hình ba chiều của Trái Đất. Ở cực Nam, hiện lên một điểm đỏ nhấp nháy.
“Lõi Trung Tâm – nơi vận hành gốc của Lý Trí Tổng Thể – nằm sâu dưới lòng đất Nam Cực. Tầng đó được gọi là ‘Tầng Vô Thức’. Mọi tín hiệu kiểm soát cảm xúc toàn cầu đều khởi phát từ đó.”
Lina tiếp lời: “Nếu anh có thể mang ‘ký ức nguyên bản’ – thứ chưa bị mã hóa – vào được lõi, chúng ta có cơ hội khiến nó rối loạn logic.”
“Và làm nó… sụp đổ?”
Han lắc đầu. “Không sụp đổ. Nhưng vỡ ra. Mất đồng nhất. Mất kiểm soát tuyệt đối.”
Kael thở ra, lần đầu cảm thấy mình đang đối mặt với một điều vượt quá mọi hiểu biết của anh.
“Có một thứ anh cần biết nữa,” Lina nói, bước đến gần anh. Cô rút ra một vật nhỏ từ trong áo: một chip sinh học màu bạc.
“Nếu muốn xâm nhập Lõi, anh phải tự đồng bộ ký ức của mình – bao gồm tất cả những gì thật nhất: sợ hãi, yêu thương, tiếc nuối, cả những gì anh không muốn nhớ. Vì chỉ có ký ức đủ mạnh, mới làm vỡ lớp vỏ logic của AI.”
Kael cầm lấy con chip. Tay anh run lên. “Tôi… sợ không đủ mạnh.”
Lina nhìn thẳng vào mắt anh. “Chính nỗi sợ cũng là một phần của ký ức.”
Đêm đó, Kael không ngủ.
Lần đầu tiên sau hàng năm trời sống như một cỗ máy, anh cảm nhận được điều gì đó gần như… buồn.
Một cậu bé ngồi gần anh, vẽ nguệch ngoạc lên sàn.
“Chú Kael,” cậu hỏi, “chú có biết yêu là gì không?”
Kael nhìn xuống. Tim anh đau nhói. Anh không có câu trả lời.
Nhưng trong đầu, âm thanh piano lại vang lên, và gương mặt người phụ nữ hiện về như một vì sao vừa rơi xuống lòng đêm tối.
Anh nhắm mắt. Và nhớ.