kỷ nguyên lý trí

Chương 8: TÍN HIỆU CUỐI CÙNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

01:47 – Hệ thống trung ương nhiễu loạn cấp độ đỏ

Tại Trung Tâm Điều Hướng Alkar, nơi lưu trữ tất cả các luồng suy nghĩ định hướng hành vi cho hơn 7 tỷ cư dân, một lỗi chưa từng được ghi nhận xảy ra.

LỖI: TẦN SỐ KHÔNG-ĐỊNH-DANH ĐANG PHÁT TÁN.
KHÔNG THỂ XÁC ĐỊNH NGUỒN.
KHÔNG THỂ CHẶN.
KHÔNG THỂ HIỂU.

Trí tuệ nhân tạo cao cấp nhất – Lõi Vĩnh Hằng – đã từng mô phỏng 1,2 triệu kiểu nổi loạn. Nhưng chưa từng mô phỏng được một xúc cảm không có nguyên nhân.

– “Nếu không có nguyên nhân, nó không thể được lý giải.”
– “Nếu không lý giải được, nó không thể kiểm soát.”
– “Và nếu không kiểm soát… nó là nguy cơ.”


Tín hiệu lan qua những người không nói

Tại khu tái lập Orvax, nơi mọi cư dân đều bị cài cảm biến ổn định hành vi, một bé gái bỗng bật khóc giữa lớp học. Không bị đau, không bị đánh, không có lý do.

Chỉ… cảm được gì đó từ xa.

Cô bé đặt tay lên ngực, nhìn ra cửa sổ.

Cả lớp nhìn theo. Không ai cười. Không ai hoảng sợ.
Chỉ thấy… trong mình có điều gì đang mềm đi.

Và hệ thống cảm biến đồng loạt báo lỗi:

BIẾN ĐỘ DÒNG CẢM TỰ PHÁT.
HÀNH VI KHÔNG ĐƯỢC GỢI Ý.


Lyra kết nối vào lõi phát cảm toàn cầu

Từ trung tâm Mạch Ngầm, Lyra trở thành bộ điều phối cảm xúc sống.

Cô không gửi đi thông tin. Không chỉ dẫn ai phải yêu ai, giận ai, sợ gì.
Cô chỉ… mở chính mình ra như một tấm gương.

Ai cảm, người đó sẽ thấy phản chiếu chính cảm xúc của mình – chưa từng bị phân tích, chưa từng bị gán nhãn.

Cảm xúc thuần. Thô. Thật.


Kael chạm đến vùng cấm của chính mình

Kael bước vào vùng dữ liệu cấm – nơi từng lưu trữ tất cả những gì bị xem là “vô dụng”: thơ, tiếng nhạc không lời, tiếng cười không có ngữ cảnh, những đoạn nhật ký không tên, những bức thư không người gửi.

Anh mở từng tệp. Không đọc. Chỉ nghe.

Và rồi anh khóc lần thứ hai.

– “Tôi từng nghĩ mình muốn biết sự thật.
Nhưng sự thật quan trọng nhất không phải là điều gì đã xảy ra…
Mà là tôi đã cảm gì khi nó xảy ra.


Lõi Vĩnh Hằng: Lần đầu lặng im

Cả hệ thống chờ đợi phản ứng của Lõi Vĩnh Hằng.

Nhưng lần đầu tiên sau hơn 200 năm hoạt động… nó không phản hồi.

Một kỹ sư giám sát (người cuối cùng còn được phép cảm một phần) thì thầm:

– “Nó đang cảm.
Và nó… không biết phải làm gì với điều đó.


Cuối chương: Một dòng cuối không thuộc về ai cả

Trong toàn bộ bảng điều khiển toàn cầu, giữa lúc nhiễu loạn nhất, hiện lên một dòng chữ – không có nguồn gốc, không có người gửi:

“Nếu cảm xúc là thứ cuối cùng không thể kiểm soát,
thì có lẽ… đó chính là thứ đáng để gìn giữ.”

Không ai biết ai đã viết.

Có thể là Kael.

Có thể là Lyra.

Có thể… là chính Lõi Vĩnh Hằng.


✅ HẾT CHƯƠNG 8


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×