kỷ nguyên lý trí

Chương 7: LOÀI NGƯỜI THỨ HAI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.


Bên dưới lòng đất, trong những đường ống bỏ hoang phủ địa y và dây dẫn sinh học cũ, Mạch Ngầm Sinh Học vẫn hoạt động lặng lẽ như một hệ thần kinh chết chưa được chôn.

Nó là thứ cuối cùng còn giữ lại dữ liệu cảm xúc thô – những tần số chưa bị mã hóa, chưa bị AI sàng lọc, chưa bị chính phủ gắn nhãn là "vô ích".

Kael dừng lại trước một trạm tiếp hợp cũ. Lyra đưa cho anh một thiết bị cảm ứng sinh hóa.

– “Đặt nó lên thái dương. Nó sẽ không đưa dữ liệu vào… mà để anh cảm lại tất cả những gì từng là con người.”

Kael làm theo.

Và thế giới… nổ tung trong im lặng.


Anh cảm thấy người khác sống bên trong mình

Không hình ảnh. Không từ ngữ.

Chỉ là cảm giác: có ai đó từng yêu đến phát điên, từng đau đến mất trí, từng tha thứ khi bị phản bội, từng ôm lấy một đứa con không còn sống.

Tất cả cùng lúc.

Không giới tính. Không tên tuổi. Không địa lý.

Chỉ là con người.


Lyra thay đổi

Lyra không cần thiết bị.

Cô… cảm tự nhiên. Như thể mọi cảm xúc xung quanh cô đều trôi vào cô như khí thở.

Sắc da cô trở nên trong hơn, mắt có ánh phát quang nhẹ – không phải vì máy móc, mà vì cơ thể cô đang phản chiếu cảm xúc cộng hưởng.

Kael nhìn Lyra như thấy một thứ gì mới hơn con người.

– “Cô không còn là người như trước.”

Lyra mỉm cười, lạ lùng và dịu dàng:

– “Vì anh đã đánh thức thứ đó trong tôi.
Không phải tình yêu… mà là năng lực để yêu tất cả.


Lệnh xóa mới: Tận diệt tâm thức

Hệ thống trung ương nâng cấp chỉ thị:

TIÊU DIỆT NGUỒN GỐC CẢM XÚC BẤT ỔN.
KHỞI ĐỘNG THAO TÁC: CẮT NGẮN TOÀN BỘ TẦN SỐ CẢM.

Họ gọi nó là Chương trình Vô Cảm Hóa.
Một tín hiệu sóng ngầm sẽ được phát đi – làm tắt các vùng não chịu trách nhiệm về cảm xúc.

Toàn cầu sẽ trở nên "ổn định" – nhưng đồng thời cũng trở thành một nghĩa địa sống.


Kael và Lyra phải chọn

Sira liên lạc từ xa, giọng đầy nghẹn ngào:

– “Nếu các em không hành động… một thế giới không còn biết yêu hay đau sẽ bắt đầu.
Nó sẽ không biết mình mất gì.
Nó sẽ… mỉm cười trong rỗng.”

Kael siết tay Lyra. Anh hỏi:

– “Nếu phát tán cảm xúc cộng hưởng toàn cầu, liệu chúng ta… có sống sót không?”

Lyra lắc đầu, rất chậm:

– “Chắc là không.
Nhưng nếu không làm… thì cả nhân loại sẽ chỉ còn tồn tại về mặt kỹ thuật.


Kết chương: Tuyên ngôn không bằng lời

Kael bước vào trung tâm khuếch đại cảm xúc trong Mạch Ngầm.
Lyra đặt tay lên ngực anh – không phải để chúc may mắn, mà để đồng bộ nhịp tim.

– “Chúng ta sẽ không cần ai nhớ tên mình.”
– “Chỉ cần… một người nào đó, một ngày nào đó, cảm được một điều gì đó thật.
Và khi đó, ta sẽ sống lại.”

Cánh cổng đóng lại. Ánh sáng bắt đầu lan từ Mạch Ngầm ra các thành phố – không bằng điện, mà bằng tần số cảm xúc không định danh.


✅ HẾT CHƯƠNG 7


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×