kỷ nguyên ý thức

Chương 1: Giấc mơ đồng bộ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng máy móc vang lên đều đều trong phòng thí nghiệm, hòa cùng nhịp thở đều của những người đang quan sát trên màn hình. Tiến sĩ Mai Anh cúi xuống nhìn vào bản đồ sóng não trên máy tính, mắt hằn những quầng thâm do mấy đêm liền thức trắng.

“Mọi thứ… không thể giải thích được,” cô thì thầm, giọng vừa kinh ngạc vừa lo lắng. Trước mắt cô, những đường sóng nhấp nháy, leo thang một cách bất thường. Đây không phải hiện tượng bình thường: sóng não của những người thử nghiệm, mặc dù ở các thành phố khác nhau, lại đồng bộ kỳ lạ, như thể một bàn tay vô hình đang kéo tất cả về cùng một tần số.

Cô đặt tay lên bàn, cố gắng xua tan cảm giác rợn người đang len lỏi trong người. Phòng thí nghiệm im lặng ngoài tiếng quạt máy và những tiếng bíp báo động nhỏ. Trên màn hình, hình ảnh não bộ những người tham gia thử nghiệm nhấp nháy theo nhịp điệu không đều, nhưng đồng thời, một hình thái bất thường xuất hiện, giống như một con mắt mờ ảo nhìn vào cô.

“Mai Anh, cô nhìn thấy gì không?” một đồng nghiệp hỏi, giọng run run. Anh là Huy – kỹ sư chính trong dự án nghiên cứu sóng não. Huy ngồi trước máy tính điều khiển thiết bị theo dõi giấc ngủ, mắt mở to, dán vào màn hình như thể sợ bỏ lỡ chi tiết nào.

Cô lắc đầu, giọng trấn tĩnh nhưng vẫn run nhẹ: “Chỉ… chỉ là ảo giác thôi, Huy. Có lẽ là dữ liệu nhiễu. Chúng ta sẽ kiểm tra lại.”

Nhưng trong sâu thẳm, cô biết điều này không chỉ là nhiễu. Có một thứ gì đó đang len lỏi trong dữ liệu, trong những giấc mơ của người tham gia thử nghiệm, và cô cảm nhận nó – một hiện diện vô hình, nhưng mạnh mẽ.

Mai Anh đứng dậy, đi đến cửa sổ nhìn ra thành phố về đêm. Ánh đèn vàng nhạt từ những tòa nhà cao tầng nhấp nháy như những ngôi sao rơi xuống Trái Đất. Thành phố vẫn bình yên bên ngoài, nhưng trong phòng thí nghiệm này, sự bình yên đã bị phá vỡ.

Huy bước đến bên cô, giọng run run: “Cô có cảm giác… như đang bị ai đó quan sát không?”

Cô nhíu mày. “Đúng vậy. Nhưng không phải ai… là một thứ gì đó, không phải con người.”

Trong lúc đó, trên màn hình, một đường sóng bỗng nhiên nhảy vọt, dữ liệu biến dạng thành những đường hình lượn sóng phức tạp. Một tiếng rè rè vang lên từ loa – không phải tiếng báo động, mà giống như tiếng thì thầm. Mai Anh giật mình, quay ra nhìn Huy: “Anh có nghe thấy không?”

Huy lắc đầu, nhưng đôi mắt anh mở to, phản chiếu ánh sáng màn hình. “Không… tôi không nghe gì cả. Chỉ là… dữ liệu thôi mà.”

Cô quay lại màn hình, và lần đầu tiên, cô nhìn thấy một hình ảnh không thuộc về não bộ người. Nó như một bóng mờ, di chuyển liên tục trong sóng não của người tham gia thử nghiệm. Hình dạng khó xác định – giống như một sinh vật trôi nổi giữa những giấc mơ. Nhưng đôi mắt vô hình của nó, dù không rõ ràng, dường như đang nhìn thẳng vào cô.

Tim cô đập nhanh, cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể. Mai Anh biết rằng đây là dấu hiệu đầu tiên của một hiện tượng chưa từng được ghi nhận. Một sinh vật… hay một ý thức không thuộc về Trái Đất đang xâm nhập vào giấc mơ con người.

Cô quay sang Huy: “Chúng ta cần theo dõi chặt chẽ tất cả người tham gia. Tôi muốn dữ liệu mỗi giây, từng nhịp tim, từng sóng não… mọi thứ. Không được bỏ sót.”

Huy gật đầu, tay run run gõ trên bàn phím. Mọi thao tác diễn ra nhanh chóng, nhưng trong mắt anh vẫn ánh lên nỗi sợ.

Đêm đó, Mai Anh về nhà nhưng không ngủ được. Cô ngồi trước cửa sổ, nhìn ra thành phố tĩnh lặng. Nhưng trong sâu thẳm tâm trí, cô cảm nhận một thứ gì đó đang theo dõi mình, len lỏi qua từng nhịp thở, qua từng suy nghĩ.

Khi cô cuối cùng cũng nhắm mắt, giấc ngủ đến một cách bất ngờ và không mong muốn. Trong mơ, cô thấy một hành lang dài vô tận, hai bên là những cánh cửa sáng nhấp nháy như những mắt thần. Một sinh vật mờ ảo hiện ra, không rõ hình dáng, nhưng đôi mắt nó soi thấu tâm trí cô. Cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể cô, mỗi bước đi trên hành lang như bị kéo về phía nó.

“Mai Anh….” một giọng nói thì thầm vang lên trong đầu cô. Không phải bằng âm thanh, mà trực tiếp trong ý thức. Cô mở miệng nhưng không phát ra tiếng. Sinh vật đang giao tiếp, nhưng bằng cách xâm nhập sâu vào ký ức và nỗi sợ.

Cô cố gắng tỉnh lại, nhưng cơ thể cô bất động. Trong giấc mơ, sinh vật biến hóa thành những hình ảnh quen thuộc: gia đình, đồng nghiệp, những người thân yêu… tất cả đều biến dạng một cách kinh hoàng. Mai Anh cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, cơ thể nóng ran nhưng lạnh buốt từ trong ra ngoài.

Cô tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm toàn thân. Đồng hồ chỉ 3 giờ sáng. Nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn còn đó, như thể sinh vật chưa rời khỏi cô.

Ngày hôm sau, Mai Anh quay lại phòng thí nghiệm. Huy nhìn cô, mắt đầy lo lắng: “Cô… cô có thấy gì không?”

Cô gật đầu, giọng run run: “Nó… xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Nó biết… biết tôi.”

Huy lặng im, không nói gì thêm. Nhưng trong ánh mắt anh, Mai Anh thấy một nỗi sợ mà cô biết chắc, không phải mình cô cảm nhận được. Một mối nguy hiểm mới vừa len lỏi vào thế giới này, và họ là những người đầu tiên nhìn thấy dấu hiệu của nó.

Đêm đó, cả nhóm theo dõi các bản đồ sóng não. Những người tham gia thử nghiệm bắt đầu có những cử động kỳ lạ khi ngủ: tay giật, mắt mở hé, phát ra tiếng thở lạ. Một người thậm chí la lên trong giấc ngủ, giọng run rẩy, nói những từ không thuộc ngôn ngữ nào mà họ từng biết.

Mai Anh biết rằng họ đang chứng kiến lần đầu tiên sinh vật ngoài hành tinh thâm nhập Trái Đất – không qua cơ thể vật lý, mà qua ý thức, qua giấc mơ. Một cảm giác hỗn loạn xen lẫn kinh ngạc trào dâng trong cô: sợ hãi, lo lắng, nhưng đồng thời cũng kích thích trí tò mò khoa học.

Cô biết rằng từ đây, mọi thứ sẽ không còn bình thường nữa. Thành phố này, thế giới này, mọi giấc mơ… đều có thể trở thành chiến trường của một sinh vật mà họ chưa thể hiểu hết.

Và cô, Tiến sĩ Mai Anh, sẽ phải là người đi đầu trong cuộc chiến này – không phải bằng vũ khí, mà bằng tâm trí, ký ức và giấc mơ của chính mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×